Phần 36

3.3K 177 26
                                    

Mã Phu rùng mình một cái, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà. Sờ sờ mặt, y châm bếp lò đem vào trong phòng. Đám hạ nhân ánh mặt đều thực tinh tường, lúc phát hiện đương gia chủ nhân không hề lui đến tiểu viện này, người vốn chịu khó cũng trở nên lười biếng, đám hạ nhân thường xuyên hầu hạ Mã Phu cư nhiên nay cũng không thấy bóng dáng kẻ nào.

Mã Phu có điểm buồn cười, cảm thấy giống như đang sống lại tháng ngày ở Lục phủ trước kia. Nếu không phải trên người y còn có bạc lúc trước Lục Phụng Thiên bồi thường, y chỉ sợ phải học năm đó đi trộm đồ ăn ở trù phòng. Ngày đó, y chưa có nói rõ với Lục Phụng Thiên, bởi vì trong lòng y hiểu rõ, hết thảy mọi sự tình phát sinh trong phủ này nếu không có người nọ ngầm đồng ý tuyệt đối sẽ không phát sinh. Có nói, cũng chỉ tự rước lấy nhục nhã mà thôi.

Qua ngày mười lăm, người nọ cũng sẽ không ghé qua, có chăng nhìn đến y cũng là một mặt lạnh lùng. Hóa ra tham vọng đối với nhục dục cũng đã đủ, cho dù y chủ động lưu lại, người nọ cũng chỉ là không giấu nổi vẻ chán ghét, liếc y một cái liền xoay bước rời đi.

Ha hả, Mã Phu cười thảm.

Ta ở tại chỗ này là có ý tứ gì? Y bám chặt không tha thì lại được gì? Chính là càng làm cho hắn chán ghét ta thôi.

Hiện giờ trong mắt hắn, thê tử hắn là thiện lương, xinh đẹp, ôn nhu lại thấu hiểu lòng người. Mà còn ta lại là kẻ ác phu xấu xí, lòng đầy toan tính, thậm chí lợi dụng binh phù uy hiếp hắn lưu lại bên người.

Ở trong mắt Lưu Thẩm cùng đám hạ nhân, đại khái ta chính là cái dạng hiệp ân vọng báo, chính là vai phản diện phá hư chuyện vợ chồng người khác.

Không ai đồng tình sở tác sở vi của ta, không ai nhận thức sở tác sở vi cùng ta, ở trong mắt bọn họ, vô luận ta làm gì cũng đại khái buồn cười đến chết! Cười Mã Phu ta như vậy lại dám diễn trò cướp chồng kẻ khác!

Việc ta cần phải làm đại khái chính là chắp tay làm ngơ, làm bộ không thèm để ý mà lặng lẽ rời khỏi trận cảm tình xấu hổ này. Ngay cả Thành Hưng khi biết tình hình thực tế cũng khuyên ta buông tay, khuyên ta đem ánh mắt nhìn về phía người khác không cần tự thắt cổ mình ở một thân cây, còn nói ta như vậy rất khó xem, rất không đáng giá.

Vì cớ gì? Vì cớ gì phải khuyên ta buông tha?

Vì cớ gì ta yêu hắn so với ai khác đều thảm, lại phải làm bộ tiêu sái chắp tay đem hắn dâng cho người khác?

Vì cớ gì khắp thiên hạ này ta đối hắn trả giá nhiều nhất, lại còn muốn mang một lòng đầy thương tích chứ không thể rời người nọ?

Đơn giản là tình cảm của hắn đối ta không giống nhau, ta sẽ buông tay sao?

Đơn giản là bên người kia đã có người thích hợp với hắn xuất hiện, ta sẽ biến mất sao?

Đơn giản là ta không có khả năng đến với người kia, cho nên ta không hẳn là huy kiếm trảm tình sao...

Rời bỏ hắn, mất đi hồn phách ta thật sự có khả năng hạnh phúc sao?

Đã không còn có bao nhiêu thời gian...

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ lạnh giá, thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.

[Đam Mỹ ]Mã phu (马夫)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ