12

2K 138 7
                                    

"Nói chuyện với ai vậy?" Thiên Tỉ từ sau lưng ôm lấy Vương Nguyên, cả người dán trên người cậu, không chừa một khe hở.

Vương Nguyên hoảng loạn lắc đầu, "Không có gì, cậu đi nhanh đi..."

"Như vậy đã vội vã đuổi tớ đi?" Thiên Tỉ ngữ khí ôn hòa, trên mặt nhìn không ra vui hay giận.

Vương Nguyên vội vàng đưa Thiên Tỉ ra bên ngoài, "Mẹ tớ sắp về."

Thiên Tỉ một mặt bất đắc dĩ bị Vương Nguyên đẩy ra cửa, đi vài bước, lại đột nhiên quay lại hôn lên môi Vương Nguyên.

Vương Nguyên giật mình, nhanh chóng đẩy Thiên Tỉ ra, ánh mắt kích động quan sát bốn phía, "Cậu điên rồi?!"

Thiên Tỉ bộ dáng thật thản nhiên, nhã nhặn sửa lại cổ áo.

"Sau khi tớ về Bắc Kinh, phải nhớ tớ đấy." Thiên Tỉ gợi lên khóe miệng.

Vương Nguyên cuống quít đóng cửa lại, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy sụp dựa vào tường.

Vương Nguyên ngâm nước mưa một hồi, lại bị Thiên Tỉ ép buộc lăn qua lộn lại. Ngày hôm sau cả người tinh thần phi thường không tốt. Khi tới công ty cũng mang khẩu trang, đầu choáng váng hồ hồ khó chịu.

Vương Tuấn Khải đã sớm ngồi ở trên sofa chơi điện thoại, vừa thấy Vương Nguyên đến, ngẩng đầu nói, "Sao đến trễ như vậy?"

Vương Nguyên tháo khẩu trang xuống, "Trên đường kẹt xe." Cậu vừa mở miệng, mới phát hiện giọng mình khàn khàn lợi hại.

Vương Tuấn Khải cũng bị giọng Vương Nguyên làm phát hoảng, "Cổ họng em như thế nào?"

"Em cũng không biết, hôm nay buổi sáng thì bị như vậy." Vương Nguyên có chút chột dạ.

Vương Tuấn Khải đến gần Vương Nguyên, sờ sờ hai má ửng hồng, "Em phát sốt?"

Vương Nguyên mất tự nhiên né tránh một chút, "Không có việc gì."

Vương Tuấn Khải tay giơ lên trong không trung, bởi vì phản ứng của Vương Nguyên mà nhíu nhíu mày.

"Lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc mình? Không có cổ họng còn hát thế nào?"

Vương Nguyên nhắm chặt mắt, cảm thấy đầu thật đau, "Xin lỗi..." tuy rằng cậu cũng không biết vì sao muốn xin lỗi.

"Nguyên ca!" Phía sau lưng bị vỗ nhẹ một chút, Vương Nguyên quay đầu, đăng sau là một khuôn mặt tươi cười.

Trần Quan Vũ nhiệt tình cùng Vương Nguyên chào hỏi, hoàn toàn không có nhận thấy được không khí xấu hổ giữa hai người kia.

"Nguyên ca, mặt của anh sao lại đỏ như vậy?" Lại dùng mu bàn tay dò xét trán Vương Nguyên, "Anh bị bệnh?"

Vương Nguyên khoát tay, "Anh không sao, khả năng có chút cảm lạnh." Nói không xong mấy câu, liền bắt đầu ho khan.

Vương Tuấn Khải nghe tiếng, lập tức nhìn qua.

Vương Nguyên nhanh chóng che miệng, lại ức chế không được yết hầu ngứa gian, mặt đều nghẹn đỏ lên.

Trần Quan Vũ nhanh tay vuốt lưng Vương Nguyên giúp cậu thuận khí, lại lấy trong túi sách ra một chai nước đưa cho cậu, "Mẹ em chuẩn bị đường phèn tuyết lê cho em, uống một chút, rất tốt cho cơ thể."

[TRANS][Shortfic][Thiên Nguyên / Khải Nguyên] ĐỘI HỮU ĐỀU LÀ SÓINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ