16

2.1K 137 18
                                        

Vương Tuấn Khải quay đầu, trong bóng đêm nhìn chằm chằm cái bóng lưng nhỏ gầy kia. Vương Nguyên ngủ cuộn mình lại rất chặt, tựa như một đứa trẻ, chỉ chiếm một góc rất nhỏ.

Vương Tuấn Khải nhìn một hồi, cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Anh nhớ tới trước kia, mỗi lần bọn họ ngủ cùng nhau, Vương Nguyên đều sẽ chui vào trong lòng mình, giống như cả thế giới, chỉ có hai người bọn họ cho nhau dựa vào. Mà giờ phút này, Vương Nguyên nằm rất xa anh, nhưng là anh lại vô luận như thế nào cũng không có thể giống như trước đụng chạm cậu.

Tình cảm của Vương Nguyên đối với anh, anh mơ hồ biết được. Nhưng là xuất phát từ nguyên nhân đến chính anh cũng không rõ ràng, anh chưa từng đáp lại, ngược lại, anh một chút một chút bóp chết đoạn tình cảm này, trơ mắt xem nó từ nóng cháy biến thành ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn lạnh băng. Có đôi khi, chính anh cũng khiếp sợ chính mình lạnh lùng cùng tàn khốc.

Một đêm dài, ngày hôm sau, Vương Nguyên tinh thần liền phi thường kém. Bởi vì đã khóc, mí mắt còn có chút hơi hơi trũng.

Ở đầu đường nóng bức thu ngoại cảnh, cố hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười nhìn máy quay một chút.

"Mọi người có thể nhìn thấy, nơi này chính là phố cổ nổi tiếng..."

Đột nhiên, một chiếc xe taxi xẹt qua bên cạnh cậu.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải trái tim chợt ngừng một chút, thân thể bản năng tiến lên.

Vương Nguyên chỉ nghe thấy bên tai gào thét một tiếng, đã bị ôm lấy, lảo đảo lui lại phía sau mấy bước.

"Cẩn thận!" Bên tai là thanh âm sốt ruột mà thân thiết.

Khuôn mặt Thiên Tỉ lo lắng phóng đại trước mắt, Vương Nguyên cảm giác được cánh tay ở trên lưng mình giữ chặt.

Vương Nguyên sợ quá mức, mặt đều chuyển trắng. Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn Thiên Tỉ cười cười.

"Không có việc gì, cám ơn cậu, Thiên Tỉ."

Thiên Tỉ sờ trán của Vương Nguyên, "Sắc mặt thế nào kém như vậy...."

Vương Tuấn Khải nhìn hai người, trong lòng nộ khí dáng lên, anh tiến lên một phen đẩy Thiên Tỉ ra, hướng về phía Vương Nguyên đang thất hồn quát, "Em ngẩn người cái gì! Xe đến trước mắt còn ngốc đứng ở đó! Muốn chết thì nói?!"

"Em......" Vương Nguyên nhìn vẻ mặt hung ác của Vương Tuấn Khải, há miệng, một câu cũng nói không nên lời.

"Vương Tuấn Khải, anh nói chuyện không cần quá đáng!" Thiên Tỉ đi lại, nắm lấy cánh tay Vương Nguyên, cắn răng nói, "Vương Nguyên không phải người anh muốn khi dễ như nào liền khi dễ! Cậu ấy không nợ anh."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Thiên Tỉ kịch liệt phản ứng, trong lòng dâng lên một tư vị nói không nên lời.

Thiên Tỉ vì sao che chở Vương Nguyên như vậy, vì sao đối Vương Nguyên quan tâm như vậy?

Vương Tuấn Khải dừng vài giây, hồ nghi hỏi, "Chuyện giữa anh và Vương Nguyên, có liên quan gì đến em?"

Thiên Tỉ nhếch môi, không có trả lời vấn đề của Vương Tuấn Khải, trong mắt đã có một tia dao động. Cậu ta không thể giải thích khi nhìn thấy Vương Nguyên bị mắng trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, quả thực muốn đánh Vương Tuấn Khải một quyền. Chính cậu ta cũng khống chế được phẫn nộ cùng đau lòng.

[TRANS][Shortfic][Thiên Nguyên / Khải Nguyên] ĐỘI HỮU ĐỀU LÀ SÓINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ