"AAAAAAAAAAA..." – Kazuha và Ran giật thót mình, ôm nhau và tái mặt sợ hãi khi nhìn thấy thi thể nạn nhân. Shinichi và Heiji thì ôm đầu vẻ chán nản với hai cô bạn mình. Heiji quay qua Kazuha nói:
"Tớ đã bảo cậu ở nhà đi rồi mà!"
"Nhưng tớ lo cho cậu và cả cho bạn Kudo Shinichi bị teo nhỏ này nữa, Ran nhỉ?!" – Kazuha đỏ mặt nói lớn với Heiji và cô cũng tranh thủ gọi tên Ran để đỡ ngượng ngại trước mặt Heiji. Ran với Kazuha mới quen nhau, nhưng đúng là theo bản năng của phụ nữ, nói chuyện nhiều rồi dần dần bị cuốn vào tâm sự, vào cả những chuyện riêng của mỗi người.
"À...ờ..." – Ran bị cô bạn bất ngờ nhắc đến tên mình trong cuộc cãi nhau thì cô cũng đỏ mặt theo mà ngượng ngùng gật đầu, không biết nói gì hơn. Cùng lúc đấy Heiji cũng nói lại với Kazuha, nhưng lần này cậu vừa nói vừa phải đảo mắt xung quanh xem mọi người có phản ứng gì không, thật sự thì cậu cũng đỏ mặt theo:
"Suỵt chứ! Cậu lớn tiếng quá đấy, đây là khách sạn 5 sao ở Tokyo đấy, cẩn thận bọn mình lại bị mọi người nhận xét không tốt lại xấu mặt Osaka, nghe chưa? Mà cậu cũng phải nhớ là tên cậu bạn Kudo kia không được nói ra cơ mà, mọi người đều phải coi cậu ta như đứa trẻ 7 tuổi và phải gọi tên là Conan trừ khi nói chuyện riêng."
Lúc đấy, Kazuha mới ngỡ ra thì càng đỏ mặt hơn, cô chỉ dám cúi đầu xuống mà tiến đến chỗ Ran mong có một chỗ dựa nơi hoang vu. Chưa kể đến Shinichi chứng kiến đôi bạn cãi nhau vì một chuyện quá là không đáng không khác gì vợ chồng ông bác Mori mỗi khi gặp nhau, cậu thở dài chán nản.
Quay lại hiện trường vụ án. Bác thanh tra Megure ra lệnh cho trung sĩ Takagi gọi đội khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường đến đây. Trong thời gian đấy, Heiji và Shinichi bắt đầu đi vào luồng suy nghĩ của những kẻ mê trinh thám và được thiên hạ mệnh danh là "thám tử trung học". Hai cậu thám tử này thì ngược lại hoàn toàn với hai cô bạn mình, vì hai người mới gặp nhau nên họ coi nhau là đối thủ và vụ án này coi như là thứ để so sánh. Họ cứ lặng lẽ đi tìm những điểm, những chi tiết, những thứ quan trọng mà có thể gây nên vụ án, nhưng đặc biệt thỉnh thoảng họ đều bị chạm mặt nhau và đều có cùng một suy nghĩ.
Shinichi ton ton chạy đến chỗ chị nhân viên đã chứng kiến hiện trường:
"Chị ơi, trong vòng khoảng 3 tiếng trước khi chị nhìn thấy nạn nhân thì chị có thấy những ai qua lại đây không ạ?"
"Ờm...cái này thì chị không rõ, bởi sau khi chị đi ra ngoài nghe điện thoại thì bất chợt chị nghe thấy tiếng đổ vỡ nên chị quay lại và đã thấy mọi chuyện thành ra thế này rồi. Nhưng ở đây có khoảng vài cái camera đấy, em thử ra hỏi các anh trong phòng quản lý camera thì sẽ rõ hơn."
Nghe xong, không chỉ mình Shinichi hồng hộc chạy tức tốc đi tìm mà ngay cả Heiji cũng nghe ngóng được nên cũng chạy theo đến phòng camera. Lần này lại đến lượt Heiji nhanh miệng hơn hỏi:
"Các anh có thể cho em xem lại các hoạt động xảy ra trong vòng 3 tiếng trước được không ạ?"
"A...đây là cậu Heiji ở Osaka đây mà! Ừ, đợi anh tìm lại đoạn video đấy." – Một anh quản lý ở phòng camera nhìn thấy Heiji là anh nhận ra "chàng thám tử da ngăm" ngay lập tức. Anh không cần nghĩ ngợi, mà anh cũng biết đang có vụ án ở bên ngoài nên anh nghe luôn theo lời của Heiji.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fic DC] My Memories
FanfictionNguyên tác: Aoyama Gosho Sau vụ án tàu lượn, Shinichi bắt gặp hai tên áo đen đáng ngờ. Với trực giác của một thám tử, cậu không thể đứng không nhìn, dù nguy hiểm thế nào, cậu cũng phải tìm hiểu tận gốc cái cảm giác kì lạ đó của mình. Và cậu chuyện g...