"Ừm...trông mặt cũng sáng sủa đấy. Em càng làm tôi thấy tò mò hơn rồi đấy. Chỉ vì một thằng nhỏ này mà làm chúng ta phải mệt nhọc vạch kế đi đường vòng đến vậy." – Tên Boss nhìn mặt Shinichi trong tình trạng bị ngất và cười, nói với Vermouth trong một căn phòng kín, có thể nói là phòng dành cho giám đốc của công ty lớn trong thành phố Tokyo.
"Nó không phải là đứa trẻ vừa đâu. Đúng ra thằng bé này cũng là một nạn nhân của viên thuốc đấy, nó cũng may mắn như Sherry, đều chỉ bị teo nhỏ thôi. Ngài chưa biết đấy thôi, thân phận thật của nó chính là Shinichi Kudo. Đến khi nó tỉnh dậy, ngài sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa." – Vermouth ngồi ngay cạnh Boss trong bộ dạng giả là phu nhân của giám đốc và bà ta càng ra vẻ hiểu rõ về thân phận thật của Shinichi.
"Vermouth...? Ra là bà cũng đã biết thân phận thật của tôi và Haibara rồi ư?" – Lại gần giống như lần trước, khi Vermouth đang nói dở về thân phận thật của cậu, cũng vừa lúc cậu tỉnh dậy.
"À, ra ngươi là thám tử trung học Shinichi đã mất tích trong thời gian gần đây và có tin đồn là đã chết trong một vụ án nào đó. Ừm, nói vậy thôi...tôi cũng không muốn dài dòng, hẳn cậu cũng biết tôi là ai rồi phải không? Theo lời Vermouth, tôi cũng bắt cậu về đây có mục đích. Tôi muốn chúng ta có thể nói chuyện tử tế, bình thường với nhau, được chứ?" – Tên Boss nói với Shinichi với một giọng nói không ai có thể tin được rằng hắn là một kẻ ghê tởm đến thế nào. Không muốn nói ra, nhưng thật sự giọng nói của hắn chứa một chất giọng khá chính trực của một giám đốc.
Shinichi cuối cùng cũng gặp được tên Boss – kẻ mà làm cậu phải dày vò bản thân để tìm mọi cách xử lý hắn. Nhưng cậu không ngờ, cậu lại chính là mục tiêu của bọn chúng và tên Boss lại là kẻ chủ động bắt cậu đến gặp hắn, không biết cảm xúc của cậu nên vui vì cuối cùng đã gặp được mục tiêu của mình hay bực tức vì cảm thấy nhục nhã khi cậu đã tốn công vô ích để rồi bị rơi vào bẫy của chúng. Nhưng qua những lời nói của tên Boss, cậu cũng đành cắn răng chịu đựng gật đầu để nghe hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì với cậu.
Trong lúc đó, ngay sau khi Heiji báo tin về tình trạng ở dưới hầm cùng tin tức về Shinichi cho 4 người đang chờ ở ngoài quán café đó. Không ai không ngỡ ngàng trước mọi sự việc lại đi xa đến mức này, đến ngay cả ông Kogoro – là người không hề ưa Shinichi tí nào cũng phải ngạc nhiên và là người đầu tiên vội vàng đề nghị thanh tra Megure điều động cảnh sát đi tìm tung tích Shinichi thông qua những cái camera đặc biệt đã được họ gắn sẵn từ trước.
"Mori, anh hãy bình tĩnh lại đã! Việc này không thể vội vã ngay được đâu. Dù sao nó cũng là Shinichi, dù nó có ở trong tình huống gì đi chăng nữa thì chắc chắn nó cũng biết mình nên giải quyết thế nào. Việc lần tìm tung tích của Shinichi chúng ta cũng vẫn phải bình tĩnh và làm một cách nhẹ nhàng, im lặng hết sức có thể, anh Mori ạ!" – Mặc dù trong lòng của một người cha như Yusaku cũng đau như cắt khi nghe tin con mình bị bắt đến một nơi mà không ai biết nhưng ông vẫn cố gắng lắng xuống, tin tưởng Shinichi, con trai mình sẽ biết mình nên làm gì. Nên ông bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc đó ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fic DC] My Memories
FanfictionNguyên tác: Aoyama Gosho Sau vụ án tàu lượn, Shinichi bắt gặp hai tên áo đen đáng ngờ. Với trực giác của một thám tử, cậu không thể đứng không nhìn, dù nguy hiểm thế nào, cậu cũng phải tìm hiểu tận gốc cái cảm giác kì lạ đó của mình. Và cậu chuyện g...