Một thân ảnh phiêu hốt mơ hồ bay trong bóng đêm thâm trầm như thần linh quỷ mị, cho dù có chợt hiện ra trước mặt giáo đồ, hắn cũng sẽ tưởng chỉ là một cơn gió thoáng qua mà không kinh động bất kỳ ai khác.
Nhảy lên nóc nhà, mái ngói màu đen càng giúp hắn tiện ẩn thân hơn. Sáu năm trước hắn toàn thân trở ra từ Thiên Bích nhai, giờ hắn cứ theo trí nhớ trong đầu thay vì dựa vào tấm bản đồ đã mất đi, hy vọng bệnh lạc đường bẩm sinh của hắn không phát tác trong đêm nay. Chừng một nén nhang sau, hắn đã tìm ra địa lao. Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng dời đi một góc mái ngói.
Quả nhiên là địa lao. Thanh âm rất nhỏ truyền ra từ bên trong. Hắn lại đứng dậy, đánh giá vị trí của thanh âm kia, đi về phía trước chừng hai mươi bước, dời đi mảnh ngói dưới chân.
"Hà công tử, ngươi tỉnh rồi sao?"
"Ừ."
Hà Tai dựa vào song sắt nhắm mắt dưỡng thần. Đặng Hải Đường có chút lo âu.
"Hoàng Phủ cô nương... Không, Giang cô nương bị mang đi như thế, có sao hay không?"
Trong đôi đồng tử đen của nam tử trong phòng giam lóe lên một tia sáng.
"Nếu không phải Giáo chủ chủ động triệu kiến, sẽ không sao."
"Có phải Xa Diễm đã phát hiện ra thân phận của Giang cô nương rồi không?"
Đặng Hải Đường cắn răng nói:
"Nửa đêm sai Thiên Ô mang nàng đi, như vậy có gì là tốt chứ?"
"Công phu nhẫn của cô nương vô cùng tốt, không có việc gì đâu."
"Nhưng..."
Nam tử trên mái nhà lặng lẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm địa lao dưới chân trong chốc lát, lấy ra một hộp gấm nho nhỏ bên hông, hắn đem một miếng ngọc vụn bỏ vào hộp gấm, lập tức nhẹ nhàng bắn vào trong địa lao. Hà Tai dường như ngay lập tức phát hiện ra tình hình khác thường, bắt lấy hộp gấm kia.
"Cái gì vậy..."
Đặng Hải Đường đúng lúc che miệng lại kinh hô, tiến lên nhìn Hà Tai bên song sắt kế bên đang mở ra chiếc hộp nhỏ kia. Bên trong là hai viên thuốc và một mảnh ngọc vụn. Nàng không hiểu gì cả, đã thấy Hà Tai đưa cho nàng một viên thuốc trong số đó. Hà Tai cao giọng nói với nàng:
"Cô nương bị Xa hộ pháp mang đi, hỏi rất nhiều chuyện về Nhàn Vân công tử. Theo tính tình của Xa hộ pháp, mang cô nương đi tuyệt đối là vì nam nhân này."
Khóe miệng cong lên cười, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc vụn kia.
"Mảnh ngọc này ta đã từng nhìn thấy. Một khối ngọc bội đẹp như vậy mà bị cô nương cắt làm bốn mảnh, không ngờ cuối cùng cũng là vật quy nguyên chủ."
Người trên mái nhà cũng không hề hé răng. Hà Tai lại nói tiếp:
"Xa hộ pháp muốn thẩm vấn riêng, tất nhiên là sẽ ở nơi của nàng ta. Từ địa lao này đi về hướng đông, thấy lầu các màu đỏ, chính là chỗ đó."
Nam nhân trên mái nhà nghe đến đây, cũng không cần biết bọn họ có uống viên thuốc đó hay không, một mực nhắm hướng đông thẳng tiến. Bay một hồi, rốt cuộc phát hiện một tòa nhà ngói đỏ, bên trong đèn đuốc âm u không nhìn thấy rõ, mười tên Thiên Ô đồng loạt xếp hàng theo trình tự tiến vào phòng. Hắn suy nghĩ một lát, nhất thời đoán không ra tâm tư của Xa Diễm, chỉ biết mở vài viên ngói lên nhìn vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhàn Vân công tử - Vu Tình (Full+Phiên ngoại)
General FictionTrích lời tác giả Vu tình: Ta viết "Công tử Nhàn Vân" với mục đích: Xem xong, trong lòng là một cảm giác trời trong nắng ấm, cảnh vật sáng ngời. Tin ta đi, ta tuyệt đối không phải loại tác giả thích viết bi kịch. Ta chỉ thích viết loại tiểu thuyết t...