“Khục khục. . .” Mộ Kiệt không ngăn được tiếng ho khan, máu tươi từ trong khóe miệng tuông ra rơi xuống mặt đất. Vết thương của Tiêu Nhược Thiên cũng không thể kiềm được máu, các nàng bây giờ, chính là đợi cho đến khi Bạch Phong bọn họ đi ra, sau đó cùng nhau rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái nơi vực sâu vạn kiếp bất phục.
Có lẽ thể lực đã đạt đến cực hạn, cõ lẽ là phải trải qua một loạt trận đấu, tất cả mọi người đều đã có chút buông lỏng phòng bị. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mộ Kiệt mới ý thức được nguy hiểm đã cận kề trước mắt. Nàng chưa bao giờ nghĩ lại có người tự nguyện biến mình thành quái vật.
Nhìn Mộ Thiên một quyền liền đem một đội phá nát, Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên bất tỉnh, gian nan đứng lên. “Khục khục. . . Mộ Thiên, xem ra ngươi đã thật sự bị ma nhập rồi, lại đem mình biến thành loại quái vật này.”
Mộ Thiên nghe Mộ Kiệt nói liền khẽ giật mình nhưng lại lập tức hướng Mộ Kiệt đi đến. “Ha ha ha. . . thật sự là cháu gái ngoan của ta, thấy ta như vậy mà còn dám khiêu khích.” Đồng tử Mộ Kiệt nhanh mở to, sao có thể? Hắn làm sao còn có thể bảo trì được ý thức?
Mộ Thiên đem biểu lộ ngạc nhiên của Mộ Kiệt thu vào, tiếp túc đi về phía trước. “Rất ngạc nhiên vì sao ta biến thành như vậy nhưng vẫn bảo trì được ý thức ? Không có vấn đề, ta sẽ cho ngươi biết, mọi người có đủ loại khác biệt, ta tự nhiên chế tác thuốc cũng sẽ phân chia. Ta là tiêm vào bọn người kia là loại thuốc thứ phẩm, chỉ đựng loại AD hỗn hợp, cho nên bọn hắn mới mất đi lý trí, biến thành một loại quái vật chỉ biết nghe lời ta.”
“Mà ta, dĩ nhiên là tiêm loại thuốc ADAI nguyên chất tốt nhất, chỉ có ta mới thích hợp là người lãnh đạo.” Mộ Kiệt không thể tin nhìn Mộ Thiên, người này, vậy mà lại làm một chuyện đi rồ đến vậy, hắn. . . rốt cuộc có mục đích gì!
“Ngươi muốn thế nào?” Mộ Kiệt nhìn Mộ Thiên đang dần tới gần, vẫn đứng nguyên tại đó. Mộ Thiên nhìn thân thể lung lay sắp đổ của Mộ Kiệt, còn có Tiêu Nhược Thiên hôn mê bất tỉnh bên cạnh, cười thêm càn. “Ha ha, Mộ Thành, ngươi đã thấy? Ngươi lúc trước chết trong tay ta, hôm nay, đứa con gái ngươi thương yêu nhất cũng sắp đi gặp mặt ngươi rồi!”
Mộ Kiệt cố gắng mở hai mắt đang mờ dần, vết thương phần bụng đã làm cho nàng mất máu quá nhiều. Trời biết, nàng bây giờ không những không thể chống lại một kích của Mộ Thiên, mà đến đứng thẳng cũng khó khăn. Không đợi Mộ Thiên tới, Mộ Kiệt cũng không còn chống đỡ nối liền té về phía sau.
Không như dự đoán chạm vào mặt đất lạnh buốt, trái lại nằm lọt trong một vòng tay mềm mại. “Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!” Mơ hồ nghe thấy Diệp Nhiễm kêu tên mình, sau đó liền chìm trong bóng tối. Diệp Nhiễm thấy vế thương ở bụng Mộ Kiệt, nàng vội vàng lấy thuốc cầm máu mình cố ý mang theo để cầm máu. Hoa tỷ cũng ôm lấy Tiêu Nhược Thiên bị thương cũng không nhẹ, cùng Diệp Nhiễm một chỗ trị thương cho hai nàng.
“Nhẹ tay, cố gắng đừng cử động thân thể của nàng.” Hoa tỷ vẻ mặt ngưng trọng nói. Diệp Nhiễm khó hiểu nhìn Hoa tỷ, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách hợp tiểu thuyết][Trường thiên] Yêu, chỉ cần ta và ngươi
FanfictionKhông vì mục đích lợi nhuận lol chỉ vì muốn lưu giữ =)))))))