Cứ như vậy, thời gian rất nhanh lại cuối tuần, vài ngày tôi không ngủ ngon, vốn định ôm chặt cái giường, thả lỏng một chút, không nghĩ tới lại bị một trận tiếng đập cửa giật mình. Đóa Tử Tỷ cùng 17 trực tiếp dùng chăn phủ kín đầu, một bộ dáng đánh chết không rời khỏi giường, bất đắc dĩ, tôi từ trên giưởng trở mình xuống, vẻ mặt không tình nguyện ra mở môn, phát hiện Đình Đình Tang vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở cửa.
"Sao cậu lại tới đây?" Tôi vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Lỗ Lực không thấy ."
"Có chuyện gì? Vào rồi nói." Nghe tin tức này, tâm tình của tôi nháy mắt thanh tỉnh một nửa.
Đình Đình Tang lắc lắc đầu, trong mắt toát ra một loại tâm tư tôi chưa bao giờ gặp qua: "Đêm qua còn tại, sáng nay đã không thấy tăm hơi. Di động cũng gọi cũng không được. Làm sao bây giờ. . . . . ."
"Cậu đừng vội, chúng ta hiện tại sẽ đi tìm, nếu không được thì gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn." Tôi nhanh chóng chạy về trong phòng, một phen xốc lên chăn Đóa Tử Tỷ trên giường, "Rời giường ! Lại có người mất tích !"
Mười lăm phút sau, đoàn người chúng tôi tập trung ở cửa ký túc xá, bởi vì trong lầu này chỉ có mấy người chúng tôi ở, trường học ngay cả túc quản a di đều lười điểm danh chúng tôi, bất quá như vậy cũng tốt, bớt cho chúng tôi rất nhiều chuyện.
"Tớ cùng Đại Ca đi thông đạo ngầm, A Hoàng cùng 17 tìm Đông khu, Kẹp Tóc cậu tìm Tây khu, không thành vấn đề chứ?" Đóa Tử Tỷ nói.
"Không thành vấn đề." Tôi vỗ ngực cam đoan .
"Hảo, vậy xuất phát đi."
Tuy nói từ vị trí, Tây khu diện tích nhỏ hơn Đông khu, thế nhưng lại khó khăn cho việc tìm kiếm ở chỗ, cũng ở không xa Đông khu —— có hai ngọn núi, một ngọn ở phía sau khu thực nghiệm, vừa tắt phía sau núi, mà ký túc xá trước của chúng tôi chính là đối diện đó. Tôi ở xung quanh mấy thân cây tìm kiếm một vòng không phát hiện bóng dáng Lỗ Lực, ngược lại đem mục tiêu đặt trên hai ngọn núi, trên nguyên tắc trước khó khăn, tôi trở lại tòa núi nhỏ ở khu ký túc xa xuất phát. Đi qua dưới lầu khu bốn, tôi ngẩng đầu, nhìn về phía mấy gian ký túc xá lầu sáu, lại chỉ nhìn thấy một bức màn màu lam. Cũng đúng, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định sẽ đem bức màn kéo đến. Đang lúc tôi định dời đi tầm mắt thì, đột nhiên cảm thấy được ánh mắt giống như bị một đạo bạch quang thoáng qua một chút.
Cái tình huống gì? Tôi dụi dụi mắt, một lần nữa nhìn về phía mấy cái cửa sổ kia, chưa từng nghĩ vừa lúc nhìn thấy bức màn ở 607 chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng ngừng ở giữa hai cánh cửa sổ. Tôi bị bức màn quỷ dị làm cả kinh một thân mồ hôi lạnh, định chạy, lại cảm thấy mình đánh mất đã đánh mất năng lực cơ thể trong tay.
Trong 607 này có thể còn có người không?
Đang nghĩ như vậy, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở bên cửa sổ, tuy nói thấy không rõ khuôn mặt nó, nhưng tôi có thể cảm giác, nó đang nhìn tôi. Cứ như vậy giằng co vài giây, nó thình lình nâng tay lên, chỉ chỉ ngọn núi nhỏ đối diện, tôi theo hướng nó chỉ nhìn lại, đó là một lùm cây rậm rạp. Lúc quay đầu lại thì, nó đã biến mất không thấy.
