Nhìn quanh bốn phía, tôi phát hiện nơi này lại là một chỗ xa lạ, phạm vi thị lực đã muốn nhìn không thấy giáo đường, Tiểu Tứ thân thủ nhanh nhẹn nhảy đến trên một chỗ đầu tường, nhìn mọi nơi xung quanh một phen, sau khi xác định phương hướng liền mang theo chúng tôi hướng quán nướng đi đến, tôi hi lý hồ đồ đi theo phía sau Tiểu Tứ xuyên qua một gian lại một gian phòng ốc rách nát, không bao lâu, đã hoàn toàn đánh mất phương hướng. Đêm đã khuya, chung quanh im lặng đáng sợ, chỉ có ba người chúng tôi tiếng bước chân vọng ở trên đường nhỏ tối như mực. Tôi nhìn phòng ốc trùng trùng bên cạnh, trong lòng rất là sợ hãi, sợ từ bên trong đột nhiên nhảy ra một quái vật kinh khủng đem tôi kéo vào ăn tươi.
"Cái kia, Tiểu Tứ a, cậu cùng Đường An Kỳ lúc trước quen biết sao?" Tôi mạnh mẽ tìm cái đề tài, ý đồ dời đi lực chú ý của mình.
"Không quen, lúc vừa tới sư phụ mang theo tớ đã gặp vài lần, sau đó liền không liên hệ, có cái gì cần đều là Savoki đi cùng cô ấy thương hiệp." Tiểu Tứ đi ở đằng trước hồi đáp: "Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, dung mạo của cô ấy vẫn là như trẻ vậy."
Nguyên lai là như vậy, trách không được Tiểu Tứ muốn dùng loại phương pháp này lấy được phương thức luyện kim.
"Cậu hôm nay nhắc tới quái vật kia, xác định là thôn dân La Trang sao?" Trầm mặc một lát, Tiểu Tứ ra tiếng hỏi tôi.
"Đúng vậy, dù sao cùng lúc trước nghe các người miêu tả không sai biệt lắm." Nhớ tới cái quái vật mao cốt tủng nhiên kia, xương sống của tôi liền một trận lạnh cả người, cũng không biết Triệu Quảng Đông ở chỗ Đường An Kỳ như thế nào , rất không hiểu tâm của nữ nhân an tĩnh này là gì, không nên đem cô ấy giữ ở bên người. Nga đúng, còn có quái vật kia tên -- A Ngốc. . . . . . Thật đúng là có đủ "Ngốc", tôi trở mình xem thường, ở trong lòng hung hăng phun tào một phen cấp cho quái vật này tên của người.
"Nếu có thể chính mắt nhìn thấy thì tốt rồi." Tiểu Tứ thở dài, "Như vậy có thể xác định Đường An Kỳ rốt cuộc là từ trong hầm đoạt được, hay là tự mình đi vào trong hầm trú ẩn bắt lấy. . . . . . Đáng tiếc toàn bộ bị Lạc thần nuốt mất, cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi."
Lại là Lạc thần, nào có thể thật sự là thần nữ thời kì thượng cổ? Lại một lần nữa nghe tới tên này, tôi nhịn không được hỏi Tiểu Tứ: "Lạc Thần rốt cuộc là cái gì a? Lúc trước Savoki đã ở trước mặt tớ đề cập qua. Kia trong giáo đường có phải hay không còn giấu một vị thần nữ?"
Tiểu Tứ sau khi nghe xong câu hỏi của tôi ngây ra một lúc, tiếp theo chợt cười lên: "Lý Nghệ Đồng cậu sức tưởng tượng thật phong phú, Lạc thần nói đến chính là hoa trong giáo đường a! Lạc thần hoa! Không phải là cái thần nữ gì! Ha ha ha ha. . . . . ."
"Kia không phải hoa hồng cà sao? !"
"Hoa hồng cà chính là Lạc thần hoa, Lạc thần hoa chính là hoa hồng cà, chẳng qua nơi này Lạc thần hoa là trải qua Đường An Kỳ cải tạo, tuy nói bên ngoài không biến hóa nhiều lắm, nhưng nó tập tính liền như cậu nhìn thấy, đã muốn cùng con nhện không khác biệt lắm, hơn nữa theo lý luận nói, nó có thể nuốt hết bất cứ thứ gì." Tiểu Tứ nhịn ý cười, miễn cưỡng nói ra những lời này, giải thích cho tôi một phen. Mà lúc này, tôi đã bị cậu ấy cười nhạo đỏ bừng mặt, hận không thể tìm cái lỗ chui vào. . . . . . Tôi đã nói như thế nào lại có kén màu xanh biếc!
