Sự tình phát triển vượt qua những gì Đóa Tử tỷ đoán trước, ngày hôm sau Vạn Lệ Na liền sốt cao không lùi, chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện cạnh trường học để trị bệnh, nhưng mà cũng không có hiệu quả rõ.
Chúng tôi bởi vì chương trình học, kế hoạch đi đông khu thám hiểm cũng lần nữa bị gác lại, phía trường học đối với sự việc lần này phản ứng quả thực rất kỳ quái, không chỉ không cho phép chúng tôi lén đi thăm Vạn Lệ Na, giáo viên phụ đạo lại ra lệnh cấm, bất luận là người nào không được công khai thảo luận chuyện này.
Rốt cục cũng tới cuối tuần, chúng tôi mấy người không hẹn mà cùng dậy thật sớm, tập hợp ở ký túc xá Lục Đình.
"Ngày đó buổi tối tớ đặc biệt hướng Na Na xác nhận , cậu ấy quả thật là từ đông khu trở về" Lục Đình gõ gõ bàn "Nếu muốn từ đông khu quay về ký túc xá, như vậy nhất định cậu ấy phải đi qua đường thông đạo dưới đường."
"Chúng ta liền từ đường thông đạo dưới đường bắt đầu điều tra, xem xem rốt cuộc là cái gì đã đem Na Na dọa thành cái dạng này." Tôi nói nói. "Triệu Quảng Đông, cậu cảm thấy sao?"
". . . . . . Tớ vẫn là không muốn chúng ta đi đông khu gặp chuyện gì." Triệu Việt thần tình không tình nguyện: "Na Na đã thành bộ dáng kia, vạn nhất chúng ta ở bên trong đã xảy ra chuyện thì sao?"
"Khai thông tư tưởng, không có việc gì." Phùng Tân Đóa ngồi xếp bằng ở trên giường nói: "Lúc ấy Na Na là một người, mà chúng ta hiện tại là bốn người, lúc ấy là buổi tối, hiện tại là ban ngày, hơn nữa mấu chốt quan trọng, cậu vẫn cảm thấy được Na Na chỉ là đơn thuần cảm mạo phát sốt đơn giản như vậy sao? Phải biết rằng muốn gỡ chuông cần người buộc chuông, nếu muốn giúp Na Na, vẫn là phải theo ngọn nguồn mà bắt dầu."
Triệu Việt nghe xong không nói được một lời đứng ở trước bàn học, nghịch bàn phím trên bàn. Nhìn thấy cậu ấy biểu tình rối rắm, tôi biết cậu ấy nội tâm hiện tại chính là kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
"Đương nhiên, nếu cậu thật sự không đi, chúng tớ cũng sẽ không trách cậu." Phùng Tân Đóa từ trên giường nhảy xuống dưới, điều chỉnh quần áo. "Sợ hãi, đối với con người là bình thường."
Nói xong, Phùng Tân Đóa liền dẫn đầu đi ra cửa ký túc xá, Lục Đình theo sát sau đó, tôi thấy bóng dáng hai người họ cất bước rời đi, cũng theo đi ra ngoài.
Đường thông đạo cách ký túc xá chúng tôi cũng không xa, rất nhanh, chúng tôi liền đi vào lối vào thông đạo, chỉ thấy trên cửa sắt lối vào dán hai đạo giấy niêm phong, nhìn có vẻ là bút tích của trường học.
Sáng sớm ánh sáng cũng không đủ để xua tan đi hơi mù trong thông đạo. Tôi đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ tình hình trong thông đạo, nhưng mà sức nhìn có thể đạt được bất quá cách cửa 2, 3 thước, chỗ còn lại chỉ có một mảnh hắc ám. Thông đạo này liền giống như mở ra bồn máu miệng to, nuốt hết vật thể tiến vào nó, chính là ánh sáng.
"Đóa Tử tỷ, chúng ta thật sự không đợi Quảng Đông sao?" Tôi giữ chặt Lục Đình định tiến vào trong, cau mày hỏi.
