Chương 14: Đậu phộng thành cây...

8.9K 264 2
                                    

  Đứng ở đầu phố một lát đã nhận được tin nhắn của Lương Đông Vân: Anh ở chỗ ngã tư chờ em.

Trần Hải Nguyệt mỉm cười.

Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Lương Đông Vân nhắn tin.

Theo quan sát, Lương Đông Vân không thích gửi tin nhắn, chắc là cũng giống như cô, ghét phiền toái?

Người này thật là hiểu chuyện, sợ cô vẫn đang còn bàn chuyện công việc, không tiện nghe điện thoại, đúng không?

Đúng lúc đèn đỏ, Trần Hải Nguyệt nhìn sang bên đường—-

Thật kỳ quái, liếc mắt một cái, ở trong đám người đông đúc đã nhìn thấy anh ta.

"Ngại quá, anh đợi lâu chưa?" Trần Hải Nguyệt cười cười vọt tới trước mặt anh.

Lương Đông Vân thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, trong mắt cũng ánh lên ý cười: "Mới đợi một lát thôi. Đi, anh đỗ xe ở bên kia."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu.

"Tiểu lão tổng?"

Quay đầu lại.

Hở, là cô lễ tân kia? Trần Hải Nguyệt nghi hoặc nhìn cô gái kia đang vội vã chạy tới trước mặt bọn họ.

"Lý tiểu thư, xin chào. Đã lâu không gặp." Lương Đông Vân đột nhiên trở nên lễ phép mà xa cách.

Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn anh ta—- tiểu lão tổng?

Cô lễ tân kia khoát tay, cười nói: "Anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý giống Triệu tổng là được."

Lương Đông Vân khẽ gật đầu.

Lúc này cô ta mới phát hiện Trần Hải Nguyệt, có chút kinh ngạc nhìn cô gật gật đầu.

Trần Hải Nguyệt cũng mỉm cười, trong mắt cô ta rõ ràng có chút rồi rắm—-

Thế này là thế nào? Đậu phộng thành cây? Hử?

[Đậu phộng thành cây = what happened]

Sau khi cô gái kia bỏ đi, Trần Hải Nguyệt vẫn nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Lương Đông Vân.

Cuối cùng, Lương Đông Vân đành dừng bước, quay đầu nhìn cô, uể oải thở dài: "Được rồi, anh biết em bây giờ có nhiều vấn đề."

"Không nhiều lắm, chỉ có một cái," Trần Hải Nguyệt cũng không khách sáo, "Sao cô ấy lại gọi anh là tiểu lão tổng?"

Ánh mắt của Lương Đông Vân không rời khuôn mặt cô: "Triệu Nhất Chi... Là mẹ anh."

Nhất Chi... Vân.

"À, thảo nào," Trần Hải Nguyệt tỉnh ngộ, gật gù đắc ý tiếp tục đi.

Lương Đông Vân đuổi theo sau, vờ như lơ đãng hỏi "Thảo nào cái gì?"

"Thảo nào cô ấy nhìn em như thể em giấu vàng vậy."

Phụt.

Lương Đông Vân không nhịn được phì cười, còn nói theo: "Anh ở trong công ty không có chức vụ gì đâu... Chuyện ở đó, anh cũng mặc kệ..."

Trần Hải Nguyệt kỳ quái liếc nhìn anh ta một cái: "Em biết mà." Công việc của anh ta là nghiên cứu dữ liệu máy bay, cái này người địa cầu ai mà chẳng biết.

Lương Đông Vân khẽ thở dài nhẹ nhõm, giúp cô mở cửa xe, cười thầm bản thân quá khẩn trương.

"Bây giờ muốn đi đâu?" Trần Hải Nguyệt ngồi ở ghế phụ sờ đông sờ tây.

Lương Đông Vân thấy cô tự nhiên thì rất hài lòng, vừa lái xe vừa nói: "Không phải em định về nhà nấu cơm sao?"

"Đúng vậy." Trần Hải Nguyệt nhìn anh ta.

Anh ta cũng quay sang nhìn lại: "Vậy bây giờ, anh đưa em về nhà, nhân thể ăn chùa."

Trần Hải Nguyệt kêu thất thanh: "Ăn chùa?"

"Em có ý kiến sao?" Lương Đông Vân cũng không thèm liếc mắt nhìn cô.

Cô tỏ vẻ kiên định:"Có!"

"Có thì cứ giữ lại đi." Lương tiên sinh chăm chú nhìn đường, chắc như đinh đóng cột kết án.

Giữ... giữ lại? Trần Hải Nguyệt há hốc mồm.

Giữ lại cái ông nội nhà anh!!!

Đồ thổ phỉ!!!

Cơm nước xong, Lương Đông Vân chủ động yêu cầu rửa bát, Trần Hải Nguyệt mừng rỡ đứng bên giám sát, vui vẻ khoa chân múa tay chỉ cái này cái kia cất ở đâu.

Vẫn là Quan Nhung nói đúng, có tiện nghi không chiếm là đồ con rùa. Tự hắn muốn chế độ nông-nô, cũng đừng trách cô làm địa chủ, ai bảo hắn bắt cô phải làm cơm, ha ha ha ha ha.

Đương lúc tiểu nhân đắc chí, chuông điện thoại vang lên.

Trần Hải Nguyệt phẫn nộ có người cắt ngang chế độ chủ-nô của mình, không thèm nhìn số đã nghe máy, giọng điệu hung hăng: "Nói!"

"Ack, là anh," Trịnh Phi hiển nhiên bị dọa sợ, "Sao vậy? Phỏng vấn không tốt à?"

"A, là anh ạ, ngại quá, ngại quá," Trần Hải Nguyệt theo bản năng liếc mắt nhìn Lương Đông Vân một cái, tự nhiên chột dạ đi ra ngoài phòng khách, "Không có, không có, rất thuận lợi. Đại ân không lời nảo cảm tạ hết ~!"

"Eh, anh còn nhớ rõ có người nào đó nói là muốn kết cỏ ngậm vành, sao chưa được mấy giờ đã nói đại ân không lời nào cảm tạ hết rồi?"

Trần Hải Nguyệt cười gượng: "Hay thay đổi là đặc quyền của phụ nữ. He he."

"Aizzz, ôi thế đạo, Bá Lạc nghe mà phải đau lòng. Lòng người thật khó dò...."

"Eh, đừng có vậy mà, em mời anh được chưa?" Trần Hải Nguyệt đầu hàng, "Ngài nói xem, mời rượu chỗ nào? Chuẩn bị bao nhiêu bàn?"

"Nhiều hay ít bàn phải để lúc kết hôn mới nói." Trịnh Phi trêu chọc.

HẢ? Sao lại nói tới đây rồi? Trần Hải Nguyệt thăm dò nhìn vào phòng bếp.

Chuyển chuyển chuyển...

"Được rồi, được rồi, nghiêm túc đi. Muốn em mời đi đâu?"

"Nghe nói em với An Linh, Quan Nhung có chỗ chuyên dụng để tụ họp cũng không tồi, có thể cho anh vinh hạnh được tới đó không?"

"Đó là chỗ bí mật của bọn em ~! Bọn em chưa mời người ngoài bao giờ." Trần Hải Nguyệt không chút suy nghĩ đã từ chối.

"Anh cũng không phải người ngoài, anh là Trung Quốc anh em ruột thịt. Em nói xem đã được chưa," Trịnh Phi thương lượng, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Kết cỏ ngậm vành..."

Chết tiệt cái kết cỏ ngậm vành! Ai bảo mày nói lung tung hử!

Trần Hải Nguyệt trong lòng thầm tát mình một trăm cái, nghe thấy tiếng Lương Đông Vân từ trong bếp đi ra, tâm tình như tráng sĩ đoạn tuyệt tình riêng nhanh chóng đáp ứng: "Đi! Cứ như thế nhé, hôm khác hẹn thời gian."

"Được." Trịnh Phi dường như rất hài lòng với thành quả chiến đấu của mình, "Quyết định vậy nhé."

Nắm tay sai Gả đúng người_ Cốc Dủy TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ