"Eh, mày hôm nay bị làm sao thế hả?" Quan Nhung bê một khay dứa đã gọt sạch sẽ đặt lên bàn, chen vào ngồi xếp bằng giữa ghế sô pha.
Trần Hải Nguyệt mở mịt ngẩng đầu nhìn nó: "Hả? Làm sao cơ?"
An Linh chỉ cười không nói, xiên một mdứa tống vào miệng, ăn ngon cười tít cả mắt.
"Từ trưa đến giờ mày không ngừng lôi điện thoại ra nhìn," Quan Nhung cũng thuận tay lấy một miếng dứa, lúng búng nói, "Tao không tin mày nhìn thấy cái khỉ gì trong đó."
Trần Hải Nguyệt ngập ngừng tranh luận: "Tao, tao nhìn giờ! Phạm pháp à?"
An Linh buông cái dĩa, cầm lấy điều khiển TV, không thèm nhìn cô: "Đang vội à?"
"Tao nhổ! Cái đứa thất nghiệp rỗi việc như nó, giống y như tao, thứ không đáng giá nhất là thời gian." Quan Nhung bắt đầu phun tào lao, hạ thủ không lưu tình.
Trần Hải Nguyệt cất điện thọai đi, giả bộ chăm chú xem TV: "Ai ai ai, cái này, xem cũng được, tuy rằng nữ chính hơi điệu bộ một chút, nhưng mà nhóm diễn phối hợp ăn ý."
"Không đợi điện thoại nữa à?" An Linh hoàn toàn không bị cô đánh lạc hướng, lời ít mà ý nhiều, nhất châm kiến huyết.
Hắc hắc, mày định trốn vào đâu, hiện hình mau.
Quan Nhung- thần kinh siêu thô vẫn đang lơ tơ mơ: "Hở? Đợi điện thoại của ai?"
Được rồi, dù sao "truổng cời" trước mặt An Linh mãi cũng quen rồi.
Trần Hải Nguyệt ủ rũ tựa người vào sô pha, hoàn toàn không che giấu sự thấp thỏm trong lòng: "Aizzz, phiền quá đi mất."
Quan Nhung đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cô, lại nhìn An Linh, đáng tiếc không ai có ý định giải đáp nghi vấn hộ nó.
An Linh không thèm hỏi nữa, yên lặng ăn trái cây xem TV.
Trần Hải Nguyệt đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn không biết nên nói cái gì, lại lấy di động ra nhìn nhìn, giọng nói mệt mỏi: "Đã năm giờ rồi sao... Tao đi ra ngoài chút."
Lời vừa dứt, người đã bay ra cửa.
"Eh eh eh mày không ăn cơm hả?" Làm cái gì vậy? Quan Nhung buồn bực.
"Không ăn, bọn mày ăn đi. Aizzz, phiền quá."
Nói xong thì tiếng sập cửa cũng vang lên....
Quan Nhung nhìn An Linh, trong mắt tràn đầy chờ mong được khai sáng, An Linh lại vẫn chăm chú xem TV, khóe miệng kín như bưng chỉ cười khẽ.
Yêu đương vị gì là ngon nhất, đó chính là chua chua ngọt ngọt... ~
Hoàng hôn cuối tháng mười, trời chiều lộ ra ánh mắt trời đỏ nghệ, chiếu xuyên qua tán lá hàng cây hai bên đường, vương vất đâu đó chút nóng bức.
Trần Hải Nguyệt cà lơ phất phơ lượn lờ, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nóng bừng bừng, lại một lần nữa lôi điện thoại ra xem.
Màn hình vẫn đen ngòm, chưa ai gọi tới. Không có tin nhắn. Cái gì cũng không có. Đúng, một, ngày!
Chết tiệt, khốn nạn! Không phải chỉ cúp của hắn có một cú điện thoại thôi sao... Còn nói cùng nhau ăn cơm nữa... Hỗn đản! Ngay cả xuống máy bay gọi một cú báo bình an cũng không thèm gọi. Khổ thân cô vì thái độ không tốt ngày hôm qua mà áy náy cả đêm, hôm nay tỉ mỉ lựa chọn quần áo, trang điểm kỹ lưỡng để chuộc lỗi. Kết quả thế này đây!
Càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng cô cau có, nắm chặt điện thoại trong tay, ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường mà ngẩn người.
Cái gì chứ, đàn ông đàn ang, nhỏ mọn như vậy, không được tí nào! >~
Đang lúc suy nghĩ của Trần Hải Nguyệt hỗn loạn, điện thoại không động tĩnh cả một ngày rốt cuộc vang lên, chỉ thấy cô nhanh như chớp bắt máy, giọng điệu lại vờ như rất bình tĩnh: "Nói."
"Em đang ở đâu?" Đầu bên kia hơi sửng sốt một chút, đại khái là bị tốc độ cao dọa đứng hình.
Nghe thấy giọng nói của Lương Đông Vân, hai hốc mắt Trần Hải Nguyệt không hiểu vì sao lại hơi hơi nóng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: "Ở dưới lầu Bạc kim thành."
"Ở đó chờ anh, anh tới ngay đây."
Gọi điện xong, thấp thỏm của cả ngày rốt cuộc cũng bay đi đâu mất.
Thở dài một cái, cô đột nhiên cảm thấy vỉa hè nơi mình ngồi, dù xe cộ qua lại đông đúc, thế nhưng không khí lại tươi mát dị thường.
Nửa giờ sau, Lương Đông Vân đã đúng hẹn đến ngay trước tầm mắt của Trần Hải Nguyệt, cô vui vẻ đứng dậy đi tới—-
Ha ha, cuộc đời vẫn đẹp sao. Cơm chiều, ta tới đây ~!
~~
Thấy đồ ăn cùng đã đem lên đủ, Lương Đông Vân xới cơm đưa qua cho cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nắm tay sai Gả đúng người_ Cốc Dủy Tử
Lãng mạnThời trung học, Trần Hải Nguyệt chỉ cảm thấy Trịnh Phi khá tốt, đẹp trai lại giỏi thể thao, thế nhưng 2 người bạn thân của Trần Hải Nguyệt lại cho rằng cô nàng thầm thích Trịnh Phi. Hiện tại, các cô đã 25 tuổi, đều có gia đình rồi nhưng Hải Nguyệt v...