Chap 5

1.8K 136 35
                                    




Hai người họ đang say đắm hôn nhau ....

Taeyeon đứng yên bất động ở cửa ra vào, gương mặt vẫn điềm đạm như mọi khi, nhưng ánh mắt từ bất ngờ chuyển sang một chút thất vọng.

Đây là cảnh tượng mà cô không nghĩ rằng mình sẽ phải chứng kiến.

Nhận ra sự xuất hiện của Taeyeon, Tiffany nhanh chóng chủ động đẩy Nickkhun ra, dứt khỏi nụ hôn sâu. Tình thế này bỗng dưng khiến cô đặc biệt khó xử, chính cô cũng không ngờ rằng Taeyeon sẽ xuất hiện vào lúc này.

Nickkhun cũng mau chóng thức thời mà đứng dậy, hướng người qua phía Taeyeon lịch sự cúi chào:

- Xin lỗi, vị đây là...

"Tôi là bác sĩ điều trị của tiểu thư Hwang" - Taeyeon nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa nói vừa di chuyển đến chỗ Tiffany - "Tôi đến để kiểm tra tiến độ hồi phục của bệnh nhân"

"Huyết áp, nhịp tim và áp suất đều bình thường" - Taeyeon vừa nhìn vào màn hình thông số - "Xem ra bệnh tình của tiểu thư tiến triển rất tốt"

Tiffany cảm thấy một chút khó chịu khi Taeyeon không liếc nhìn mình dù chỉ một chút, liền quay qua nói với Nickkhun:

- Muộn rồi, anh về đi. Em muốn nghỉ ngơi

- Nhưng mà ...

- Em bảo anh về đi, em đang rất mệt.

Nhận ra ngữ khí không vui trong giọng nói của Tiffany, Nickkhun cũng đành bất lực. Không hiểu thế nào mà cô bỗng dưng lại nổi giận với anh, vừa nãy rõ ràng là rất bình thường. Với tay lấy chiếc áo khoác trên giá treo, anh định hôn tạm biệt Fany nhưng bắt gặp thái độ không hài lòng của cô thì lại thôi.

Phòng bệnh bây giờ chỉ còn hai người, Taeyeon vừa bơm thuốc giảm đau vào ống tiêm, tiến đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu thư Hwang, xin mạn phép

Trong giọng nói không hề chứa một chút nào cung bậc cảm xúc.

Tiffany khẽ liếc nhìn Taeyeon, ánh mắt Taeyeon lúc này đang tập trung vào vai phải của cô - nơi chuẩn bị được tiêm thuốc giảm đau. Ánh mắt đó, rất vô hồn, lại có nét gì đó phức tạp. Fany không biết lý giải thế nào.

"Vâng" - Fany vừa đáp vừa đưa tay lên mở hai nút phía trên của áo pijama, rồi kéo xuống, để lộ ra nửa tấm vai trần hờ hững.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm tim Taeyeon khẽ lạc nhịp, dưới ánh đèn lờ mờ buổi tối, hiện ra xương quai xanh quyến rũ cùng tấm vai trắng nõn không tì vết, cảnh tượng thật dễ làm người ta xiêu lòng. Taeyeon bồi hồi trong phút chốc, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, lại thở dài đưa đầu óc quay về thực tại.

..................................................

Lúc này đã là 11h đêm, đèn tắt đã lâu nhưng Fany vẫn nằm trăn trở trên giường. Bác sĩ Kim sau khi tiêm thuốc cho cô thì rời đi ngay, không nói thêm một câu nào nữa, chỉ lịch sự chào cô rồi một mạch đi thẳng.

Đúng vậy, rất lịch sự. Và cái lịch sự đó làm cô rất khó chịu trong lòng.

Nhớ lại ánh mắt đượm buồn của Taeyeon lúc nãy, Fany bỗng nhiên thấy một chút có lỗi. Cô cũng không hiểu cô cảm thấy có lỗi vì điều gì, cô có làm gì sai đâu cơ chứ, Nickkhun là bạn trai của cô, cô hôn anh ta cũng không có gì lạ, với cả tất cả là do anh ta chủ động mà, cô có làm gì đâu, Kim Taeyeon cũng đâu liên quan gì tới cô mà cô phải lăn tăn trong lòng.

[Taeny] [longfic] ĐI NGƯỢC CHIỀU THƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ