Hắn rời khỏi nhà nó, nó lập tức làm theo lời hắn nói. Ở trong phòng không bát nháo la hét đòi ra ngoài, không tự làm bản thân mình bị thương, khi ăn cơm cũng tự giác ăn ngoan ngoãn, lại còn lợi dụng vào bản tính nhiều chuyện của cô hầu nữ đem cơm đến cho nó mỗi ngày mà kể lể đôi chuyện giữa hắn và nó.
"Anh ấy nói chia tay với tôi." Nó nói, đầu cúi xuống tránh ánh mắt của cô hầu gái vì mỗi khi nói dối mắt nó đều không thể ở yên nhìn người đối diện được, điều này hắn đã nói cho nó biết bởi vì nó vốn không biết bộ dạng khi nói dối của mình lại dễ bị nhận ra như thế. Nó cũng tự hỏi, mỗi lần nó nói dối cha mẹ nó có nhận ra không? Nếu nhận ra sao không trực tiếp vạch trần nó? Hay căn bản là cha mẹ nó vốn chẳng có chút hiểu biết gì về đứa con trai duy nhất này?
"Thiếu gia? Cậu..." Cô hầu nữ ngạc nhiên thốt lên "Thật sự hắn ta chia tay với cậu?" Bản thân cô hầu nữ thấy rất làm lạ bởi vì tuy cô không rõ tình cảm giữa hai người họ nhưng mà nhìn cách nó thống khổ khi phải rời xa hắn thì hẳn là phải sâu đậm lắm.
Nó gật nhẹ đầu, lại tiếp tục bồi thêm như để tăng tính thuyết phục trong lời nói của mình "Có lẽ anh ấy không còn yêu tôi nữa..." Nói rồi cậu đặt bát cơm lên bàn và nằm xuống giường, kéo chăn đắp qua đầu, từ trong chăn nói vọng ra "Tôi no rồi, cô đem đi đi." Như thể cho thấy rằng nó đang rất buồn vì lời chia tay từ hắn.
Cô hầu nữ không nói hai lời mà bưng mâm cơm lui khỏi phòng nó vì cô ấy biết một khi nó đã không có tâm trạng thì có ép nó cũng nôn ra cho bằng hết, đó là một cái bệnh cũng là một cái tật xấu ở nó.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nó mới từ trong chăn bông chui ra, trong lòng thầm thở phào. Sở dĩ nó nói với cô hầu nữ như thế vì biết chắc chắn cô ta sẽ đi nói lại với cha mẹ nó, có thể cô hầu nữ luôn quanh quẩn ở phòng nó cũng là do cha mẹ nó sắp đặt cũng biết không chừng. Trong ba ngày này nó phải làm mọi cách để cho cha mẹ nó tin tưởng vào chuyện nó và hắn đã kết thúc, chỉ có như thế thì nó mới có thể nới lỏng việc canh gác trông chừng nó ra, và đó sẽ là cơ hội tốt để nó sẽ dễ dàng trốn đi hơn. Nghĩ đến chuyện sẽ được cùng hắn cao chạy xa bay, cùng bên nhau sống đến răng long đầu bạc mà không ai cấm cản hay phản đối là nó đã thấy hạnh phúc dâng trào trong lòng rồi. Từ lúc hắn đến đây thì nó cũng không còn suy nghĩ tiêu cực hay muốn làm đau bản thân nữa, bệnh của nó nhất định sẽ không thể chữa khỏi nếu người chữa trị không phải là hắn.
Quả nhiên cô hầu nữ đã nói lại với cha mẹ nó nên vào bữa cơm chiều, người đưa cơm lên khoongphari như thường lệ là cô ta nữa mà chính là mẹ nó chứ không ai khác, điều mà trước nay mẹ nó chưa từng làm cho nó. Bà mở cửa vào phòng và thấy nó thu lu ngồi trên giường, mắt một mực hướng ra cửa sổ mà chẳng hay biết bà đã vào phòng và đứng kế bên giường tự lúc nào. Nhìn con trai bà sao trông lại hư ảo và mong manh đến thế...
"Jin Young." Bà khẽ gọi, tránh làm nó giật mình. Có phải do bà đã quá vô tâm với đứa con trai duy nhất này không?
Nó nghe thấy tiếng gọi liền từ trong suy nghĩ mà thoát ra, quay đầu nhìn người vừa cất tiếng gọi, mẹ nó đang mỉm cười, trong ánh mắt bà thực sự chỉ toàn là vui mừng. Nó cười chế giễu trong lòng mình, mẹ nó sẵn sang nhìn con trai mình đau khổ chỉ vì không muốn một người nghèo hèn làm con rể của mình, nó đau thế này nhưng trong mắt cha mẹ nó nỗi đau của nó chính là niềm vui của họ. Sự thật này...đã quá khiến người ta xót xa.
![](https://img.wattpad.com/cover/108519321-288-k600362.jpg)
YOU ARE READING
[Wri-fic][Short-fic][MarkJin] EM ĐI CÙNG ANH (HOÀN)
Hayran KurguHắn - Mark Nó - Jin Young Người đàn ông - Jae Bum Vị bác sĩ - Yugyeom Đừng cản nó đi tìm hắn được không? Nó chỉ muốn hạnh phúc bên hắn thôi, tại sao mọi người lại không cho phép? Nó không bị điên, nó chỉ muốn đến bên hắn - người mà nó yêu thương. Tạ...