(Thân tặng người bạn con trai miền Nam mới chuyển đến xóm mình, cho dù chắc chắn cậu sẽ chẳng bao giờ đọc đến những dòng này.) :3
- Đằng ấy là ai?
Liên quay phắt lại. Trước mặt con bé là một cậu trai cũng tầm tuổi nó thôi, nhưng xinh vô cùng! Da trắng như bột bánh trôi, mắt bồ câu to tròn, lông mi dài che rợp tia nhìn, hai môi chúm chím như nụ hoa. Cái đầu cạo ba chỏm trái đào nom đến vui mắt. Cậu mặc áo lụa Hà Đông cánh trắng, có chỉ vàng thêu hai chữ Nôm "Trần An" trước ngực, diện quần nhung đen láng bóng.
- Nè? Điếc hả?
Liên vẫn ngó cậu ta trân trân, miệng khẽ mấp máy:
- Nhà...nhà chứa củi!?...
- À, thì ra là người hầu mới chứ dzì? Củi chất ở đằng sau khu bếp, chỗ góc dzườn ớ, mỗi tội bị mấy cái bạt nó che mất. Ra chổ đó mà lấy!
Vâng, não Liên chính thức bị đơ...
- Giọng kiểu gì vậy?
- À, tui lúc nhỏ đi dzô mìn Nam ớ! Mấy hôm trước mới ra đây thôi à! Mà cứ đứng ngây ở chổ đó làm chi dzậy? Đứng hoài à! Lẹ lẹ lên đi, má tui mà thấy đằng ấy đứng đây là toi đời à nghen!
Vừa nói cậu ta vừa đẩy vai Liên về phía bếp, còn cười rất hiền lành. Liên nghe cậu ta cười mà tự dưng bao nỗi sợ tan đi đâu mất. Mắt con bé hấp háy tinh nghịch, nó cố bắt chước cái giọng lơ lớ của cậu ta:
- Được rồi được rồi, đẩy hoài à! Tui dzô là được chứ gì? Mà cậu tên gì vậy?
- An, Trần Chung An. Còn đằng ấy?
- Liên.
- Mỗi "Liên" thôi sao? Tên đầy đủ cơ mà?
- Tôi chẳng biết, từ trước tới nay chưa ai gọi tôi bằng họ cả! Cơ mà... Hình như là Trần thì phải, đó là họ của thầy tôi.
- Trần Liên? Nghe cứ thiếu thiếu ra làm sao ớ! Thôi hay thêm chữ "Hoàng" trong "phượng hoàng" vào nhé? "Trần Hoàng Liên"?
- Tên gì xấu bỏ xừ, nghe như con trai vậy!
- Nghe oách chứ sao!
Dưới bóng nắng, có hai đứa trẻ cười giòn tan. Gió heo may lặng im, ngây ngốc lắng nghe. Thời gian như ngừng lại. Hương bòng chín ngào ngạt.
Trần Hoàng Liên...
Con bé đã có một cái tên mới, mạnh mẽ mà dịu dàng như chính bản thân cô vậy!
Cho đến tận sau này, Liên vẫn chẳng thể nào quên được, nụ cười hiền lành và ấm áp như hoa mai của An.
Chỉ tiếc rằng....
Tại sao số phận giữa họ lại trớ trêu đến thế?
===========oO0Oo===========
Mùa đông đã về tự lúc nào, chầm chậm nhịp nhàng mà chẳng ai hay.
Trời rét căm căm, cắt da cắt thịt. Đám gia nhân lười như hủi, chẳng buồn động tay động chân vào việc nào, suốt ngày ngồi ru rú ở trong căn bếp cho ấm rồi tán chuyện hươu chuyện vượn, gi gỉ gì gi trên đời cái gì cũng có. Vì thế, bao nhiêu công việc trút hết lên đầu Liên; cả ngày con bé quần quật làm việc ngoài trời buốt giá. Chỗ bếp lò bây giờ dưới trướng mụ hầu Năm "heo" béo ục ịch hồi nọ. Mụ đóng cọc luôn ở chỗ ấy, không chịu rời chỗ ngồi béo bở cạnh bếp lò nóng nực. Nên Liên không nấu nước nữa, nhưng vẫn phải khuân củi như thường, thay vào đó còn phải giặt giũ hết tất thảy đồ áo cho quan lẫn cho hầu. Rồi quét tước, cào cỏ, quốc đất,... tỉ tỉ thứ việc.
![](https://img.wattpad.com/cover/103138427-288-k90377.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfiction_Hetalia] Living like a flower in the swamp
NonfiksiDisclaimer: Nguyễn Thị Liên - một cô bé nông thôn Bắc Việt những năm 60 của thế kỉ XIX, cuộc đời của cô gắn liền với chiều dài lịch sử. Những biến cố, thăng trầm với thời gian, những vết sẹo mãi mãi nằm lại trong đôi mắt phượng màu nâu đất... ...