Cố Lãng ý thức được bản thân đã nặng lời, mò mẫm hướng chỗ Tần Tiểu Mạn đi đến muốn cứu vãn chuyện tình. Không ngờ một cước đạp lên một vật gì đó mềm mềm trên mặt đất. Nhất thời---
"Gâu gâu gâu ~~~~~!" Cầu Cầu thê lương kêu lên.
Tiếng sủa đánh thức luôn hai vị trưởng bối, Cố Lãng phải trấn an hai người, quay lại phòng ngủ phát hiện chăn gối của mình đều bị đem bỏ ra trên ghế sofa. Anh lại bị người ta vứt bỏ nữa rồi. = =
Cố Lãng thở dài, úp mặt xuống ghế. Gần ba mươi năm nay, những gì anh thật lòng muốn đều chạy trốn anh là sao? Chính là cô, hết lần này tới lần khác, một lần rồi lại một lần nhắc nhở anh, cô không hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh. Mà ngược lại, là anh, Cố Lãng nghĩ mình đã bị sa vào một chiếc lưới lớn rồi. Rõ ràng, mắt lưới rộng thùng thình, lỏng lẻo, người quăng lưới ra cũng rất thờ ơ, chỉ có anh là không cách nào thoát ra được.
Trong đầu lại lơ lửng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạn, trong hốc mắt tràn ngập nỗi khổ tâm khiến anh kinh hãi. Chẳng lẽ, cô vẫn còn để tâm những chuyện đó sao? Bằng không, tại sao nỗi đau đớn này lại như tích lũy từ rất lâu, rất lâu rồi, dường như, niềm hạnh phúc sáng lạn của hiện tại vẫn không hoàn toàn xóa mờ đi vết sẹo của quá khứ.
"Ngoan, chị thương em mà." Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tần Tiểu Mạn nhẹ giọng dỗ dành Cầu cầu bị Cố Lãng đạp trúng gần như ngất xỉu, lớp lông trắng như tuyết còn in rõ ràng vết dép của người nào đó.
Cầu cầu rên rỉ vài tiếng, con mắt ngập nước chằm chằm nhìn cô, cái mũi ẩm ướt huých huých khuôn mặt cô. Tần Tiểu Mạn vuốt ve con chó nhỏ một chút, phát hiện trên tay mình cũng đã lấm tấm những giọt nước.
Vì sao lại thành Lâm Đại Ngọc hay khóc lóc thế này? Tần Tiểu Mạn tự khinh bỉ bản thân. Theo anh, theo anh, theo anh thì làm sao? Cô cũng không nhất thiết phải tự mình treo cổ lên một cái cây. Có phải chăng, trong lòng anh luôn coi thường cô?
...
Hôm sau, lo chuyện hai vị phụ huynh trở về, Cố Lãng muốn dùng máy bay riêng lại bị Cố cha từ chối. Anh biết cha mình có chút tư tưởng cũ, không có cách nào đành đồng ý mua vé xe lửa, cùng Tiểu Mạn ra sân ga tiễn hai người.
Cố Lãng và Tiểu Mạn rất ăn ý, không nhắc tới chuyện phát sinh tối hôm qua, vẫn tình chàng ý thiếp đưa hai vị phụ huynh lên xe. Trước khi đi, Cố mẹ cầm chiếc vòng tay vẫn mang theo mình luồn vào cổ tay Tiểu Mạn, cười cười rồi đóng cửa sổ lại.
Xe lửa rời ga, Cố cha có chút lo lắng nói rằng: "Tôi thấy Lãng Lãng với Tiểu Mạn hình như hơi khác, bà nói xem chuyện này có thành được không?"
Cố mẹ đang cầm tách trà nóng, nheo mắt tựa người bên cửa sổ phơi nắng, "Tiểu sảo di tình. Con trai nhà ta, thường ngày thông minh cơ trí, vì sao đụng phải Tiểu Mạn lại nói chẳng nên lời?"
Cố cha hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng, ân cần đút cho bà xã mình miếng bánh điểm tâm, "Tôi đời này cũng chỉ mở miệng ra trên mình bà thôi."
Nét mặt già nua của Cố mẹ ửng đỏ, huých ông một cái, "Ông già, nghiêm chỉnh đi!"
...
Tần Tiểu Mạn gần đây rất chăm tới bệnh viện trốn. Chiều nào tan sở cũng vào bếp, hầm canh xương gì đó, nói là dì Tô thích ăn.
Thích, thích, không biết người ta thích canh xương hay là thích cái đồ heo ngu ngốc kia đây! Cố Lãng giở tờ báo ra trước mặt, con mắt lại dính lên người nào đó đang bận rộn trong bếp. Thật đúng là con cháu hiếu thuận!
Cố Lãng tuy rằng oán hận lại cũng không dám oán hận.
Vì sao?
Là vì anh bị vứt đi rồi.
Lần này Tần Tiểu Mạn thực sự rất tích cực. Không nghe theo, cũng không bỏ qua thì cũng không được chia tay với anh chứ. Cố Lãng vừa đấm vừa xoa, vừa dỗ vừa dọa cũng không đả động gì được tới cô. Không còn cách nào khác đành phải đồng ý, thế nhưng vẫn kiên quyết bắt cô không được dọn ra ngoài. Anh cũng bị bắt thề là không ép cô cùng anh có quan hệ xác thịt, nhiều nhất cũng chỉ được xem cô là "bằng hữu".
Làm xong món canh, Tiểu Mạn đổ vào bình giữ nhiệt chuẩn bị ra ngoài. Cố Lãng lập tức bỏ tờ báo xuống muốn đuổi theo, bị cô trừng mắt cho một cái, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Anh đi toilet."
Áo ngủ hơi mỏng dán lên từng đường con trên người anh, lộ ra xương bờ vai khỏe mạnh, cho dù chỉ thấy bóng lưng cũng hoàn toàn có thể khiến trái tim cô đập thật nhanh. Tiểu Mạn nhìn xuống, đáy mắt chứa đầy nỗi cô đơn.
Tô Lê Thâm dừng xe ở dưới lầu, thấy Tần Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải liền bấm còi.
Tần Tiểu Mạn cầm bình giữ nhiệt chui vào trong xe.
Tô Lê Thâm hít hít cái mũi, "Oa, thơm qua. Mẹ anh thực sự rất nhớ tài nấu nướng của em, khiến em vất vả rồi."
"Không sao đâu." Anh ta dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp phả lên gáy của cô, vài sợi tóc tung lên, cọ cọ vào gáy ngưa ngứa. Tần Tiểu Mạn ôm cái bình trong lòng lui vể phía sau, nhếch miệng lên cười vẻ mất tự nhiên, trong lòng chỉ muốn đi khuất mắt đi cho rồi.
Tô Lê Thâm là kẻ có nhu cầu rất mạnh, lúc hai người ở bên nhau cũng từng đề nghị cô chuyện kia, có điều đều bị Tiểu Mạn từ chối không chút do dự. Dần dần Tô Lê Thâm cũng ý thức được, anh dường như không thể đụng tới cô gái này.
"Tiểu Mạn." Tô Lê Thâm giúp cô thắt dây an toàn, cách một lớp áo khoác chạm vào vòng eo mềm mại của cô, tim bắt đầu đập nhanh, liền vươn tay ra ôm cô, "Nếu chia tay với anh ta, em, cho... cho anh một cơ hội nữa có được không?"
Tần Tiểu Mạn vô dụng lại một lần nữa rơi lệ.
Tô Lê Thâm buông cô ra, đưa cho cô chiếc khăn tay, "Khó chịu thì khóc đi."
"Em chính là, chính là yêu anh ấy mất rồi." Tần Tiểu Mạn thút thít, "Anh không biết đâu, từ lúc em còn rất nhỏ đã nhận ra được tình cảm đối với anh ấy. Thế nhưng, anh ấy đến bây giờ vẫn không hề để ý đến. Hiện tại anh ấy nói thích em, cùng em ở một chỗ, em đã nghĩ là em có thể..."
Cho rằng có thể quên hết đau đớn chua xót trước đây. Lại không biết rằng, tình yêu khiến cho mọi người trở nên tham lam, muốn chiếm lấy cả hiện tại, tương lai, thậm chí là cả quá khứ của đối phương. Cố Lãng dịu dàng, Cố Lãng tươi cười, kể cả thân thể của Cố Lãng cũng chỉ được thuộc về một mình cô thôi. Đối với chuyện phòng the, cô bị anh khiêu khích đến mức muốn ngừng cũng không được, lúc chịu thua cầu xin tha thứ cũng là lúc trong ngực hỗn độn bi thương, kỹ xảo thuần thục như vậy, phải tích lũy được cỡ nào phong phú kinh nghiệm mới có được?
Chung quy mà nói, Tần Tiểu Mạn cô vẫn rất bảo thủ. Tối hôm đó, câu nói kia của Cố Lãng đã chạm tới nỗi đau của cô. Khiến cô bất luận thế nào cũng không có biện pháp nguôi ngoai. Khiến cô nghĩ mình hoàn toàn bị lăng nhục.
Tô Lê Thâm lẳng lặng nhìn, nghĩ bản thân thực sự không còn cơ hội rồi. Muốn nối lại tình xưa cũng chỉ mình anh cam tâm tình nguyện mà thôi. Anh cùng với thứ tình cảm nhạt nhẽo suốt hai mươi năm có lẻ qua làm sao có thể so được với thứ tình cảm sâu nặng mà cô tích lũy cũng suốt bấy nhiêu năm?
Tần Tiểu Mạn vất vả trấn tĩnh bản thân, dụi dụi con mắt sưng đỏ vì khóc, đặt chiếc bình giữ nhiệt xuống, "Cái này anh mang đền cho dì đi, em không đến đâu." Suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói, "Xin lỗi, em không thể đồng ý với anh. Em rất giận Cố Lãng, nhưng em vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù sao, em đã đợi lâu như vậy, thật vất vả mới có thể khiến anh ấy không lẩn tránh sự tồn tại của em." Cuối cùng do dự thêm một câu, "Chúng ta vẫn làm bạn tốt được không?"
Tô Lê Thâm cúi đầu nở nụ cười, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu của cô: "Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh quen em tới giờ nghe em nói hợp tình hợp lý." Tần Tiểu Mạn vì được tán thưởng mà sắc mặt khó coi.
Tô Lê Thâm khởi động xe, "Đi thôi, anh đưa em đi giải sầu. Tin anh đi, mẹ anh chắc một tối không ăn canh xương cũng không sao đâu."
Thời còn trẻ lông bông, mỗi thằng đàn ông đều vì khả năng phong lưu của mình mà đắc chí, cho dù là gặp phải tình yêu đích thực cũng sẽ bỏ qua, hại người hại mình. Tô Lê Thâm luôn cho rằng Tiểu Mạn sẽ oán hận anh, không nghĩ tới, lúc anh làm tổn thương đến cô, cô lại còn nói muốn làm bạn bè tốt. Tiểu Mạn, em thực sự lôi ra bộ mặt xấu xí của anh rồi. Cố Lãng, anh cũng thật may mắn, có Tiểu Mạn ở bên cạnh.
...
Màn đêm buông xuống, đèn đường bắt đầu bật lên. Con kênh đào xung quanh thành phố S, từng đợt sóng lăn tăn bàng bạc phản chiếu lấp lánh ánh đèn của khắp mọi nhà.
Tô Lê Thâm dừng xe ven bờ sông.
Tần Tiểu Mạn mới vừa rồi đòi vào siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, ăn đến không còn sức mà chứa nữa. Căn bản, ăn uống no xong tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Cô xuống xe, trèo lên mui xe ngồi, gió lạnh thổi tới không khỏi run run một chút.
YOU ARE READING
Nhà bên có sói
RomanceTác giả: Gia Diệp Mạn Nhân vật chính: Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn Đọc đi rồi sẽ biết :))) type thanh mai trúc mã Truyện tận 72 chương @@ nhưng mình đã rút ngắn lại còn 68. Nội dung vẫn vậy không bớt đâu đừng lo :))