Chương 53

384 4 0
                                    

  Cố Lãng đi rồi, Tiểu Mạn theo cha mẹ đi chúc Tết hết nhà này tới nhà khác cũng rảnh rỗi. Ngoại trừ mùng một về nhà ông bà nội bị khuyên răn giáo huấn một hồi, năm mới bắt đầu cũng rất thuận lợi.

Tối thứ năm, nói chuyện điện thoại với Cố Lãng xong, thực sự chịu không nổi cảm giác hai người hai nơi cách biệt, Tiểu Mạn tức tốc chạy tới phòng của mẹ mình, hít sâu một cái, nói lớn: "Mẹ, con muốn đi tìm Cố Lãng!"

Tần cha ở bên ngoài uống rượu. Tần mẹ trước mặt đặt cuốn tạp chí hướng dẫn tập "Liên hoa tọa pháp", chân giang rộng, vận khí, hít sâu, cong mông, ưỡn ngực, ép vai, xoay cổ, lại tiếp tục hít sâu, bị Tiểu Mạn gào to một cái, hơi thở vẫn được tích trữ thoáng cái phì ra. Không khỏi tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, "Gọi to gọi nhỏ để làm gì? Mau qua đây xem tư thế của mẹ con đúng chưa. Mẹ hình như cảm thấy mỡ bắt đầu tiêu rồi đây này." Sinh Tiểu Mạn xong, cân nặng của Tần mẹ chỉ có tăng chứ không giảm, mắt thấy Cố mẹ dáng người vẫn thon thả như vậy, bà nôn nóng muốn chết!

"Mẹ," Tiểu Mạn nhào lên giường ôm bà làm nũng, "Ngày mai con đi Mỹ có được không, "con nhớ anh ấy!"

"Không có tiền đồ!" Tần mẹ búng trán cô, "Mới vài ngày không gặp đã không chịu nổi rồi sao? Ngày trước nó đi vài năm không gặp cũng có sao đâu."

Tiểu Mạn nắn nắn thịt mỡ ở bụng Tần mẹ, "Trước đây với bây giờ không giống nhau."

Tần mẹ đẩy tay cô ra, "Hứ, có cái gì khác chứ." Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn đeo trên tay cô, chế nhạo nói, "Mới đem nhẫn đeo cho cô mà đã hại cô ra nông nỗi này rồi sao? Không quản nổi đàn ông, còn muốn đi tìm nó, nó nhất định không coi trọng mình."

"Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại thay đổi rồi?" Tiểu Mạn hoài nghi nhìn mẹ mình, trước đây, bà chỉ hận mình không thể kín đáo đóng gói cô lại đưa cho Cố Lãng cơ mà.

Tần mẹ cây ngay không sợ chết đứng, chậm rãi chắp tay, thở dài, "Trước đây mấy đứa nói chuyện yêu đương, bây giờ lại là chuyện hôn nhân, con gái thì phải rụt rè. Con cũng không nên dựa vào nó quá, tốt quá hóa lốp, hiểu không? Nghe mẹ nói, bây giờ cứ ở nhà thanh thản ổn định đi. Chờ nó về rồi nói chuyện tử tế, sau đó muốn đi đâu, mẹ không cản."

Tần Tiểu Mạn giấu đầu hở đuôi, lầm bầm, "Ai nói chuyện hôn nhân?"

"Chết nhé!" Tần mẹ bàn tay run run túm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Lần trước mẹ đã nhìn ra rồi mà, Lãng Lãng nó nhìn con giống như sói nhìn miếng thịt. Lúc đó nó kéo con ra ngoài làm gì? Có biết cái miệng lúc đó sưng phù lên như mõm heo bị té không."

"Mẹ!" vùi đầu vào chăn xấu hổ, "Mẹ thật là... thật là có kinh nghiệm."

"Đó là." Tần mẹ đắc ý, "Hồi đó cha con muốn tới Bắc Kinh cũng muốn dẫn mẹ đi. Mẹ mà quấn lấy ông ấy, ông ấy có còn muốn lấy mẹ nữa không? Cái này gọi là lùi một bước tiến trăm bước. Aiz, muộn rồi." Bà giật chăn của Tiểu Mạn ra, có chút suy nghĩ, "Lãng Lãng nếu mà muốn lấy con, mẹ còn phải nói nó một chút nữa, không được ham công việc mà bỏ rơi con mẹ. Có chuyện gì thì cũng phải về nhà ăn tết, đàn ông trẻ tuổi hay bị việc bên ngoài thu hút."

Tiểu Mạn đỏ mặt nói đỡ cho Cố Lãng, "Đêm 30 không phải anh ấy vội vã trở về sao. Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy rất tốt với con."

"Tốt tốt, nhìn con bé nhỏ của mẹ kìa." Tần mẹ đột nhiên thở dài, rất là thương cảm nói, "Con gái, con coi như là khổ tận cam lai. Mẹ xem tiểu thuyết, ngựa tre ca ca, ngựa tre đệ đệ gì cũng đều thủ thân như ngọc, thế nào mà con mẹ lại đâm đầu vào cái thể loại hoa hoa công tử kia cơ chứ?"

Tiểu Mạn run rẩy, "Mẹ, mẹ biết nhiều ghê."

"Đi đi, đừng làm phiền mẹ dưỡng sinh." Tần mẹ đẩy cô xuống giường. Tiểu Mạn ôm gối đi ra ngoài, ra khỏi cửa mới nhớ mình quên mất chuyện chính, thò đầu vào, "Mẹ, ngày mai con đi đấy."

"Không được, đi hỏi cha con đi. Ông ấy mà không đồng ý, đừng có mơ mà bước chân ra khỏi nhà!"

...

Tần cha uống rượu say, lại nghe con gái nói, bản năng làm cha lập tức từ chối mãnh liệt. Thế nhưng, cái chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời con gái ông đấy. Giằng co hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nói: "Thực ra, đàn ông cũng rất cần có người thương yêu. Cha xem chừng tiểu tử kia thực sự rất trân trọng con. Con đứng một chỗ chờ nó cũng lâu rồi, con có bao giờ từng nghĩ rằng, nếu nó không phát hiện tình cảm của mình với con, quay lại theo đuổi con, nhưng bởi vì con do dự bỏ qua mối nhân duyên này, chẳng phải là chuyện ăn năn cả đời sao?"

Ông vỗ vai con gái, thành thật nói, "Con nha, tính tình cũng tạm xem như hoạt bát, tháo vát, có điều không có dũng khí, rất yếu đuối. Theo cha thấy, Cố Lãng từ rất lâu đã có tâm tư với con rồi, có điều cả hai đứa đều không để ý tới. Mất công nhiều năm như vậy, thật đáng tiếc." Tần cha lúc này đã say, nói nhiều nói dai đâm ra nói dại.

Dường như chạm tới nỗi đau của Tiểu Mạn, cô nước mắt lưng tròng cắn môi, nức nở nói: "Cha, cha nói là Cố Lãng từ lâu đã thích con rồi sao?"

Tần cha thấy con gái cưng khóc lóc, vội vã xua tay, "Hừ" một tiếng giận tái mặt, "Đều tại cái tên tiểu tử có mắt như mù!"

Tiểu Mạn chùi nước mắt, "Cha, cha đồng ý cho con đi tìm anh ấy phải không. Tốt quá!" Vẻ mặt cô trở nên vững vàng chưa từng thấy, "Con nên vì hạnh phúc của mình mà dũng cảm một lần, ngày mai đi họp lớp xong con sẽ đi tìm anh ấy!"

"Con gái, cha không phải muốn nói vậy." Tần cha trong lòng tự trách, ông đang nói cái gì vậy a? Già quá hồ đồ mất rồi, thế này khác gì đem con gái ném ra khỏi nhà đâu.

***

10 giờ sáng hôm sau, Tiểu Mạn cưỡi chiếc xe đạp đã hoen gỉ đạp qua những con phố vốn đã quen thuộc đi họp lớp. Trường học của cô và Cố Lãng cách nhà rất xa, đi xe đạp phải lâu gấp mười lần họ ngồi xe từ chỗ ở hiện tại về nhà.

Bởi vì lâu không đi, dây xích đã khô dầu, lúc đạp kêu "kèn kẹt". Hai ngày vừa rồi tuyết rơi, váng băng trên đường đóng trắng xoa, bánh xe nghiến qua băng nghe lạo xạo, tựa như đang nghiền nát quãng thời gian suốt hai mươi mấy năm qua, vỡ thành từng mảnh lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa đông, khẽ lắc mình rồi tan dần trước mắt cô.

Ông lão bán khoai nướng ở đầu hẻm, thấy cô vui vẻ chào hỏi. Tiểu Mạn dừng xe lại, khum hai bàn tay lạnh ngắt, khẽ hà hơi, "Ông ơi, cho cháu hai củ khoai nướng."

"Được, được!" Ông lão bỏ khoai vào túi rồi đặt vào giỏ xe đạp, "Tiểu Mạn, lâu rồi không tới chỗ ông ăn khoai."

"Dạ. Cảm ơn ông ạ!" Tiểu Mạn cởi mũ trên đầu xuống, "Ăn ở đâu cũng không thấy ngon bằng chỗ ông!"

Ông cụ được khen rất vui, mặt mày hồng hào, nhìn cô xuýt xoa, "À, anh trai cháu có về không?"

"Có về ạ, nhưng lại đi rồi."

"Ừm, anh trai cháu là người quan trọng, lúc nào cũng phải vội vàng." Ông lão nhớ rất rõ Tiểu Mạn và Cố Lãng. Ông bán khoai ở hẻm nay cũng hai mươi năm rồi. Cậu nhóc ngày nào quần trắng áo xanh lớn lên một chút đã trở thành thanh niên cao ráo tuấn tú, cô nhóc vẫn tò tò bên cậu, mặc cho đã có người khác đi bên cạnh cậu, vẫn len lén đi đằng sau.

Tiểu Mạn đạp xe được hai bước lại quay đầu lại nói: "Ông, bây giờ cháu muốn đi tìm anh ấy."

Ông lão hướng cô phất tay, cao giọng nói: "Tình cảm hai đứa thật tốt. Nhớ bảo nó về ăn khoai ông nướng."

"Dạ."

...

Lúc Tiểu Mạn đến nhà hàng hẹn bạn cũ, ghế ngồi đã đông kín người.

"Tiểu Mạn!" Không chờ cô đứng vững, Đậu Phụ đã lao tới, suýt nữa thì đẩy cô ngã, "Nha đầu chết tiệt, không thèm liên lạc với mình!"

Đậu Phụ vốn tên là Lý Uyển, gần như là đại tỷ trong đám nữ sinh. Để hình dung cô mà nói, chính là mạnh mẽ, còn có chút ... hung dữ.

Tiểu Mạn bị cô vừa ôm vừa đẩy về phía sofa, "Mau tới gặp chồng sắp cưới của mình đi."

Một người con trai trông có vẻ hiền lành hướng cô gật đầu chào. Tiểu Mạn ngồi vào chỗ của mình, khẽ huých hông Đậu Phụ, nhỏ giọng nói, "Cậu được đấy, chọn lựa không sai."

"Đó là, mắt nhìn người của lão nương đây luôn luôn chuẩn." Đậu Phụ cực kỳ đắc ý, giơ tay che bụng mình, "Đừng có huých vào đây!"

"Làm sao vậy? Không phải là có đấy chứ?" Tiểu Mạn tà ác sờ sờ bụng cô, trong ngực chợt cảm thấy ấm nóng. Thật tốt, tình bạn đích thực dù cho thời gian vẫn không bị mài mòn. Hai người ở một chỗ, ghé sát vào nhau vẫn tự nhiên như ngày nào.

Không ngờ rằng má Đậu Phụ đỏ bừng, ấp úng nói không nên lời. Tiểu Mạn kinh ngạc tròn xoe mắt, "Chẳng lẽ cậu thật..."

Đậu Phụ ngượng ngùng gật đầu. Tiểu Mạn trêu chọc, "Thật là tiên tiến nha." Rồi kín đáo đưa bọc khoai lang cho cô, "Mua cho cậu đấy." Đậu phụ kích động quay sang thơm chụt lên má cô một cái, "Cậu là tốt nhất!"

Mấy nam sinh cùng học trước kia cùng nhau khiêng một thùng bia, cười toe toét đi vào. Nhâm Suất đi đầu, thấy Tần Tiểu Mạn rất nhiệt tình chào hỏi. Ấn tượng của Tiểu Mạn về cậu ta đã thay đổi 180 độ, nhìn cậu ta vẫy vẫy tay. Mấy nam sinh khác nhìn Nhâm Suất chớp chớp mắt rất lưu manh.

Tiểu Mạn không khỏi bùi ngùi, mấy người này thay đổi thật nhiều. Trước đây, Nhâm Suất không hề hòa đồng, không ngờ sau này lớn lên lại ra dáng nam nhi như vậy.

Cả nhóm vui vẻ tán gẫu, chán chê lại nói chuyện đông tây, hải ngoại. Chồng Đậu Phụ rất ra dáng rùa biển, nghe nói tới chuyện nước ngoài, càng cao hứng. Bỗng có ai đó nhắc tới Cố Lãng, lỗ tai mẫn cảm của Tiểu Mạn tự động dỏng lên.

"Cậu nói xem, Cố học trưởng may mắn quá!" Một người rõ ràng uống rượu đã ngà ngà say, giơ một tờ báo lên, "Thiên kim tiểu thư của Nam Cung gia để mắt tới anh ta, bây giờ sắp vào nhà đại gia rồi. Chúng ta đến đời nào mới bì nổi."

Nhâm Suất vội vã bịt miệng cậu ta lại. Người nọ run tay, tờ báo rơi xuống chân Tiểu Mạn. Ngay mục tin giải trí, báo viết bằng tiếng Anh, nhưng người trong ảnh cô tuyệt đối không nhận nhầm, người đàn ông của cô, bị một mỹ nữ vô cùng thân thiết kéo tay, mỹ nữ kia cầm một bó hoa rất lớn, cười vô cùng hạnh phúc.

Đậu Phụ vốn chưa biết chuyện giữa cô và Cố Lãng, nhặt tờ báo lên, than thở: "Tiểu Mạn, bạn với cái người này xem ra không hy vọng rồi."

Tiểu Mạn bĩu môi: "Gọi Phan Kim Liên, mình muốn hạ độc chết cái tên Tây Môn Khánh này!"

Nhà bên có sóiWhere stories live. Discover now