Nhưng là, cô thật sự rất nhớ anh. . . . . .
Mấy ngày này phải làm ca đêm, cũng không thể hoàn toàn ở cùng nhau. . . . . .
Nhớ đến anh, không hiểu sao, khóe miệng cô không khỏi giương lên tươi cười.
Bên cạnh Hứa Tiểu Soái nhìn thấy, khuôn mặt giống như oán phụ trách cứ, "Đủ rồi! Bộ dạng yêu đương say đắm như vậy của em không sợ làm anh đau lòng chết sao!"
Cô làm cái mặt quỷ với anh, sờ sờ điện thoại di động lần nữa, sợ điện thoại di động rung lên mà mình không biết.
"Có muốn anh đưa em đến bệnh viện luôn hay không? Miễn phí phí tài xế. . . . . ." Hứa Tiểu Soái tiếp tục chua xót nói.
Vừa nghe như thế, cô thật có chút động lòng. . . . . .
Nhưng là, cô vẫn còn rất băn khoăn. . . . . . Anh không liên lạc với cô, nhất định do không có thời gian, cho nên, cô cứ như vậy đi tới, có hay không gây ảnh hưởng đến anh. . . . . .
"Ai muốn đi chứ? Em muốn về nhà!" Cô ăn ở hai lòng trừng mắt nhìn anh. (ăn ở hai lòng: suy nghĩ một đường nói một nẻo)
"Nhìn lại đi! Bộ dạng cô gái chìm trong yêu thương đắm đuối của em, phát sáng đến nỗi muốn làm mắt anh cũng mù luôn rồi! Nếu phải ở cùng em nữa, anh sợ mình không chịu nổi! Lại nói, Tả Thần An thực sự tốt như vậy sao? So với anh còn tốt hơn sao? Nhưng tại sao anh lại không có cảm thấy!" Hứa Tiểu Soái thẳng thắn lầm bầm.
Đúng vậy! Tả Thần An chưa chắc đã tốt bằng Hứa Tiểu Soái. Anh so với Hứa Tiểu Soái tính khí nóng nảy hơn, lại thích bám theo cô, còn rất khó phục vụ, không có khỏe mạnh như Hứa Tiểu Soái, cũng không có thái độ bao dung như Hứa Tiểu Soái, nhưng là, anh cố tình lại chính là Tả Thần An! Cõi đời này cũng chỉ duy nhất có một Tả Thần An mà thôi. . . . . .
Cô cười vui vẻ.
Khó trách, Hứa Tiểu Soái nhìn thấy lại cười nhạo cô, cuối cùng, còn nói với cô, "Hạ Hạ, nếu như Tả Thần An đối với em không tốt, phải nói cho anh biết, nhớ chưa. . . . . ."
"Anh hy vọng anh ấy đối xử không tốt với em sao? Nhỏ mọn!" Cô bất mãn liếc anh một cái.
Anh khẽ mỉm cười, một tay cầm tay lái một tay vươn tới sờ đầu của cô, "Đồ ngốc, có mấy lời anh thật sự không muốn nói với em. . . . . ."
Có cái gì không muốn nói? Về Thần An sao? Là lời nói xấu sao? Cô dĩ nhiên hiểu.
Tả Thần An tiếng tăm cũng không tốt, không phải sao? Một đại thiếu gia ăn chơi, đây là chuyện mà mọi người ai cũng đều biết. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ, trên đời này không có ai so với cô hiểu Tả Thần An hơn. . . . . .
"Tiểu Soái, em biết anh là vì tốt cho em, cám ơn anh!" Có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng là, cô sẽ không nói cho Hứa Tiểu Soái, nhất định sẽ không. . . . . .
Hứa Tiểu Soái đưa cô về đến dưới lầu, lần này, cô ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ nhà, một mảnh đen nhánh, trong lòng cũng chìm xuống không ít, có một chút xíu thất vọng.
Thật ra thì, ở sâu trong nội tâm cô vẫn là mong đợi hoàng tử bóng đêm đúng thời gian xuất hiện, không phải sao?
Lần này Hứa Tiểu Soái cũng không có đưa cô đi lên, cô về nhà, mở đèn, đi tới ghế sa lon cạnh cửa sổ sát đất mệt mỏi nằm xuống, lại phát hiện dưới lầu, xe của Hứa Tiểu Soái vẫn chưa rời đi, mà anh, đang tựa vào sườn xe, trên tay đang cầm điếu thuốc, trong ánh sáng mờ mờ của đèn đường, ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện. . . . . .
Trong lòng cô hơi đau đớn, gửi cho anh một tin nhắn: Tiểu Soái, về nhà đi. Em tới nhà rồi.
Hứa Tiểu Soái thế nhưng không có trả lời, vẫn một mực đứng ở dưới lầu hút thuốc lá, cho đến khi hút xong điếu thuốc, mới lên xe.
Nhìn xe của anh lái ra khỏi chung cư, hòa vào trong màn đêm, cô không khỏi nhẹ nhàng thở dài. . . . . .
Tiểu Soái, anh nhất định phải hạnh phúc, so với em phải hạnh phúc hơn. . . . . .
Nhìn ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn, cô nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, vì Hiểu Thần lo lắng, cũng vì chính mình cảm thấy hoang mang, bỗng nhiên, lại rất muốn nghe giọng nói của anh, rất muốn dựa vào bên cạnh anh, cô nghĩ, loại cảm giác này, chắc gọi là nhớ nhung. . . . . .
Cuối cùng không thể đè nén nỗi nhớ anh, cô tìm được tên anh ——Người Yêu, gửi cho anh một tin nhắn: Thần An, ghế sa lon nằm thật thoải mái. . . . . .
Anh nói, chỗ này đặt ghế sofa là thuộc về anh nằm nghỉ ngơi, mà cô chỉ có thể để anh ôm vào trong ngực, mọi thứ đã được trang hoàng xong rồi. . . . . .
Như vậy, cô nhớ anh, anh đọc được tin nhắn có hiểu không? Cô nhớ độ ấm trong ngực của anh, rất nhớ anh. . . . . .ghế sofa đã được chuẩn bị tốt lắm. . . . . .
Cô nắm thật chặt điện thoại di động, năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại di động vẫn yên lặng, có lẽ, là anh không có nghe thấy? Vì vậy, lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa: Thần An, em muốn nghe giọng nói của anh. . . . . .
Những lời này, là năm năm trước chính anh thường thường giắt bên khóe miệng. Khi đó anh, chỉ cần cô không ở bên cạnh một lát, sẽ có bộ dạng điên cuồng đi tìm cô, tức giận, đủ loại biểu tình khó chịu, chỉ có chờ cô xuất hiện, anh mới có thể bình ổn cảm xúc, sau đó, như đứa bé phạm lỗi, ôm eo của cô thấp giọng, "Anh chính là muốn nghe giọng nói của em, âm thanh em nói chuyện, âm thanh em lật sách, âm thanh em làm chuyện nhà, bước chân em đi bộ, còn nữa, thanh âm gió thổi làm bay tóc em. . . . . . Như vậy, anh mới biết, em ở bên cạnh anh. . . . . ."
Gió thổi bay tóc của cô cũng có âm thanh sao? Cô cười anh ngốc.
Nhưng anh lại nói, có! Đương nhiên là có! Bởi vì anh là dụng tâm lắng nghe, cho nên mới nghe được tất cả âm thanh của cô. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
RomanceTên truyện: Kinh thành tam thiếu- Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm Tác giả: Cát Tường Dạ Thể loại: Ngôn tình Số chương: 308 Tình trạng: Đang cập nhật