Ngoại truyện: Giấc mộng đế vương 3

1.9K 113 1
                                    


Ta ngồi trong phòng tối từ ngày này qua ngày khác, không còn biết đến ý niệm thời gian. Canh bạc này, ta thua đau, chỉ bởi vì đã quá tin người.

Võ hiệp biện đại học sỹ lại vì tính mạng một người thiếp mà xuôi tay, trao lực lượng cho phe Cần chính điện đại học sỹ. Ta những tưởng, nhà kín không có gió lùa, ai ngờ bản thân mình lại vốn chỉ là kẻ ngù ngờ nằm trong chăn kín.

Thua trận, ta không sợ chết. Đã đem toàn lực ra đánh đổi, có bại cũng không hối, làm hết sức mình, sẽ chẳng hổ thẹn với bản thân.

Bên ngoài không có tin tức gì, không biết Nguyễn Toàn ra sao. Chắc lão đã không xong rồi, tay chân tâm phúc của ta, bọn chúng nào có thể dung cho sống sót.

Một ngày, cánh cửa nặng nề kèn kẹt mở ra, ánh sáng mặt trời ùa vào làm ta ngạt thở. Trong màn bụi sáng lơ lửng, một vạt áo bào chói sáng đung đưa tiến vào. Ta nheo mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi, trên má còn ánh lên tầng lông măng rõ rệt. Đây là con trai cả của ta, đã từng là niềm vui sướng đầu tiên của ta khi dòng máu trong người kết thành quả ngọt, lại vì quyền lực, vì ngai vàng mà xa cách. Không nhìn thấy nó quá lâu, ta dường như đã quên khuôn mặt nó rồi, chỉ còn ý niệm – con trai của Hoàng quý phi, cháu ngoại của Cần chính điện đại học sỹ - kẻ muốn tranh giành, dòm ngó nỗi khao khát suốt một đời của ta, là dai dẳng tồn tại.

Nó không phải con trai ta, nó là kẻ thù không đội trời chung!

- Phụ hoàng – Nó chắp hai tay, làm lễ vái ta thật sâu – Đã đến bước đường này, con không thể quay lại, xin phụ hoàng nhận cho con một vái này tạ tội.

Ta nhìn nó chăm chăm giây lát, cổ họng nghẹn cứng, không thể thốt ra lời nào. Ngón tay ta cũng vô khả dụng, muốn xua đi nhưng bất lực. Ta lặng yên như thế cho đến khi cánh cửa chậm chạp khép lại. Đột nhiên, áo bào dừng phắt, gò má trẻ măng nghiêng qua khẽ giọng:

- Con để lại cho phụ hoàng Nguyễn Toàn, mong người hãy giữ gìn.

Âm cuối hơi run rẩy, ta thốt nhiên muốn bật dậy hỏi nó, đã hổ thẹn đến thế sao còn tranh. Nhưng ta vẫn không nói được ra lời. Sinh tại nhà đế vương, thân bất do kỷ. Chẳng phải chính ta là người đã được nếm trải rõ nhất hay sao!

Nguyễn Toàn được đưa đến ít phút sau. Lão run rẩy lợi hại, cái lưng già nua như càng còng xuống thêm, nước mắt nước mũi ướt nhèm ống tay áo. Cứ chốc chốc lại la lên "nô tài vô dụng, xin.... tha tội". 

Hừ! thân là tâm phúc của ta, đến sự thật còn không dám thừa nhận.

Ta, nay xưng là thái thượng hoàng, đã hết thời thật rồi!

Một vài ngày sau, chúng ta được chuyển đến một ngôi chùa vắng lặng. Dọc đường đi, cờ phướn vui mừng chào đón vị vua trẻ tuổi mới lên ngôi đập vào mắt ta đau nhức. Tay ta nghiến chặt bậu cửa sổ, ký ức sống động về những năm tháng tuổi thơ nhọc nhằn, khổ sở như thể đèn kéo quân ùa qua trí óc, làm đầu ta như muốn nổ tung. Những nỗi nhục nhã ta đã cắn răng nhịn xuống, nếu không phải để một ngày có thể hiên ngang đứng thẳng, nắm chắc trong tay giang sơn gấm vóc này thì có nghĩa lý gì? Sao ta lại có thể bạc nhược đến vậy. 

Xuyên về làm TấmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ