Sáng nay, thời tiết trở lạnh. Đối với dân quê, lúc trở trời là thời điểm rất thích hợp để đi bắt tôm cá. Bởi vì có chứng kiến mới biết, lũ chúng như thể thiếu dưỡng khí, sẽ nổi hết lên mặt nước, từng đàn xám đen, ra sức hớp lấy hớp để chút không khí trên bề mặt.
Tấm và Cám chỉ có mấy dụng cụ cầm tay, vả lại sức con gái không thể ganh đua bơi ra giữa dòng, nên hai chị em chỉ quanh quẩn gần bờ mò cua bắt ốc, xúc tôm tép và mấy con cá riu lẩn trong đám cỏ rêu.
Hồi mới xuyên đến nơi đây, Tấm sợ nhất là lội ruộng, lội ao. Buổi sơ khai còn chưa có thuốc sâu, đỉa và rắn nước nhung nhúc. Hễ mà thò chân xuống nước dăm phút thôi là đỉa cứ gọi là bâu kín cẳng chân. Tấm sợ mấy con vật này đến sởn gai ốc, Cám cũng chẳng khá hơn là bao, hai chị em nhát gan cứ líu ríu trên bờ, bị lũ trẻ cùng thôn xóm cướp hết cả chỗ tốt. Vài bận như thế, đói ăn, túng bấn, Tấm hóa liều.
Bây giờ, nếu bị đỉa bâu, cô sẽ lấy gói vôi giắt sẵn nơi cạp váy trét nơi miệng nó, tuốt nó ra ném thẳng lên bờ. Có lần ném phải Cám, bị Cám tru tréo cả buổi. Tấm còn đứng dưới ruộng, được thể đắc ý cười nắc nẻ. Từ khi xuyên đến, đấy là lần đầu tiên Tấm được hưởng thụ cảm giác của kẻ chiến thắng, cũng có nghĩa cô đã thành công ghi dấu chân mình ở cái thời đại xa lạ này.
Cuối buổi, Tấm quả là đã thu hoạch được mẻ lớn. Ngoài rổ ốc đá kèm vài con trai, cô còn bắt đầy cả hai giỏ cua và tép, lại thêm vài vốc cá riu nữa, ăn không hết có thể đem bán cho mấy nhà khá giả trong thôn.
Cám chỉ dám quẩn quanh trên bờ nên kết quả có kém hơn, bù lại cô nàng mót được ít lúa với rổ rau dại đầy ăm ắp.
Sắp đến hội làng, cuộc thi đã vào hồi kết. Cám thèm thuồng nhìn đống đồ của chị, hai mắt long lanh những tia sáng tinh quái. Tấm không nói gì, chỉ kệ Cám quẩn quanh. Cô thực đã đi guốc trong bụng cô em này.
- Chị Tấm ơi...
- Sao nào - Tấm cười thầm trong bụng, nghe ra giọng mình cũng kịch cỡm hơn bình thường.
- Người ngợm chị bẩn quá - Cám lại gần Tấm chun mũi hít hà - Xem này, chẳng ra bông hoa của làng nữa.
- Thì sao - Tấm vờ không quan tâm.
- Ừ thì, chị nhân khúc vắng, tắm gội một lát đi, kẻo về mẹ mắng cho đấy - Cám giả giọng khuyên.
- Chị bẩn thật à?
- Ừ, bẩn chết đi được, nếu là em ấy, em chẳng dám qua làng gặp anh Khoai đâu.
Nghe Cám nói xàm, cũng biết tỏng Cám đang âm mưu gì, nhưng lòng Tấm vẫn xôn xao kỳ lạ. Từ buổi phân trần thực hư với anh Khoai, không hiểu sao cô cứ rảnh là lại nghĩ về người con trai ấy. Anh đúng như chàng trai mà cô từng mơ đến, điển trai, thật thà lại chăm chỉ. Ngoài đi làm thuê, làm mướn, anh còn lên rừng lên núi săn thêm các con vật, đốn củi mang xuống chợ bán. Nên tuy gia cảnh neo đơn có một thân một mình, anh vẫn sống khá thoải mái. Ở làng này, Tấm biết ối cô gái xuân thì còn đem lòng thầm thương trộm nhớ anh.
Bị Cám trêu ghẹo, anh thế mà tin đến gặp Tấm. Tấm trân trọng anh là người tốt, không nỡ vòng vo, đành mượn giọng nhỏ nhẹ xin lỗi thay em để chàng trai chất phác này hiểu ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên về làm Tấm
أدب تاريخيGiới thiệu: Nguyễn Thị Tấm - Sinh viên năm 2 ngành sư phạm, trong một lần say rượu bị cưỡng bức. Trong lúc thần trí không rõ ràng, cô ước mình chết đi cho rảnh. Thần kỳ thay, lúc mở mắt đã thấy mình đang nằm trên nền đất cứng, xung quanh đầy mùi bù...