Đằng Dạ Anh khiếp đảm lùi lại phía sau, không cẩn thận ngã xuống sofa ở phòng khách. Tuy vậy, ánh mắt của cô vẫn rất kiên cường, thà chết không chịu xoẹt qua một tia khuất phục. Hắn giam cầm cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bức bách. Vậy thì, hắn càng muốn cô ngoan ngoãn nghe lời cô nhất định sẽ chống đối đến cùng. Cô không thể sống yên ổn hắn cũng đừng mong được thỏa mãn!- Dạ Anh, sao em phải tốn công sức trốn tôi làm gì? Đã đến nước này rồi, em nghĩ mình vẫn còn kháng cự được sao?
Chương Du Thần nhanh chóng ập người đè lên thân hình nhỏ nhắn, hắn khoan thai thưởng thức nét mặt quật cường mà bản thân vô cùng thích thú.
- Chương Du Thần, anh đừng có mơ! Ngày nào còn chưa chết ngày đó tôi sẽ còn chạy trốn, nhất quyết không đội trời chung với anh! - Ánh mắt Dạ Anh tràn đầy nét bướng bỉnh.
- Vậy cũng không sao - Chương Du Thần dịu dàng vuốt tóc cô, anh mỉm cười bá đạo - Chung giường với tôi là được rồi!
Lời vô sỉ như vậy mà hắn nói ra vô cùng thản nhiên.
- Nhưng đây là sofa, không phải giường...
Gương mặt thanh tú nhanh chóng đỏ ửng sau câu nói kia. Trời ạ! Cô vừa nói gì thế này! Nói vậy chẳng khác nào bản thân cô cũng khao khát cùng chung giường với hắn ư?
Chương Du Thần nhếch khóe môi cười châm chọc:
- Em đã thấy chưa, em cũng muốn cùng tôi trên giường - Vừa nói bàn tay xấu xa của hắn đã luồn vào váy của cô - triền miên không dứt...
Dạ Anh nhanh chóng nhận ra động tác của hắn, cô lập tức hất tay hắn ra khỏi người mình, cơ thể lùi lại phía sau nhưng do sofa không lớn nên bị ngã xuống sàn, cơ thể nhỏ nhắn co quắp lại vì đau.
Chương Du Thần nhíu mày, vừa bễ cô lên vừa lạnh giọng nhắc nhở:
- Cơ thể của em thuộc về tôi. Ai cho phép em dám làm mình đau như thế?
Đằng Dạ Anh hết nói nổi. Hắn còn có thể nói được câu vô lí hơn được không?
Nhưng vì cơ thể đang vô cùng nhức nhối nên cô không còn sức lực phản kháng, đành phải ủy khuất mặc cho Chương Du Thần bế mình đặt trên giường. Dạ Anh hoang mang không rõ hắn muốn trừng phạt cô thế nào. Ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ vẻ đề phòng, đáp lại là nụ cười ma mị của Chương Du Thần.
- Dạ Anh, em nên biết chọc giận tôi sẽ có kết quả ra sao.
Ngay tức khắc, Chương Du Thần bắt đầu hành động. Hắn không triền miên hôn cô, ra sức cắn mút bờ môi thơm ngát như mọi lần. Đầu lưỡi hắn xấu xa liếm vành tai cô khiến Dạ Anh bỗng chốc cảm thấy tê dại, khó chịu. Bàn tay nhanh chóng luồn vào váy cô, cách một lớp đồ lót không ngừng vân vê, khiêu khích.
BẠN ĐANG ĐỌC
KHÔNG THỂ KHÁNG CỰ (Ngàn Năm Mê Luyến) - LK
Manusia SerigalaHắn lới lỏng cà vạt, trói hai tay không nghe lời của cô lại. Cô ủy khuất, hai mắt đẫm lệ, xấu hổ khi làn da trắng như ngọc bị hắn nhìn không xót một điểm. "Tại sao? Tại sao lại bắt tôi... ưm... tại sao lại... ưm... làm chuyện xằng bậy với tôi... ưm...