Chương 24

933 40 0
                                    

Nằm ở phòng chăm sóc sức khỏe, Nhiệt Ba chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trống rỗng, trên mặt hình như có cái gì.
Thứ gì a?
Cô gạt tờ giấy dính vào trên trán , lúc lôi kéo bởi vì quá dùng sức nên làm đau mình.
“Đó! Thật là đau!”
Bất quá, cô rất nhanh liền quên đau, bởi vì tờ giấy này nhìn rất quen mắt. . . . . .
Đây không phải là tờ giấy ngày đó ở bệnh viện viết sao?
“Không nghĩ tới em bề ngoài thoạt nhìn mảnh mai như thế, khiến người ta yêu thương, nhưng lòng dạ lại độc ác, tàn nhẫn vô tình nhất Thế Giới”
Thân thể của cô bởi vì lời nói này mà sửng sốt một chút, sau đó bất an nhìn nam nhân một bên , chỉ thấy mặt anh tối tăm ngồi ở bên giường, một cái chớp mắt cũng không, nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt kia có oán, có hận, có giận, còn có một tia cố gắng che giấu tình cảm nhưng không thể.
” Rất xin lỗi. . . . . .”
“Xin lỗi cái rắm.” Lộc Hàm rống to.
Nhiệt Ba hai mắt nhắm lại, cố gắng chịu đựng lửa giận của anh.
Để cho anh rống lớn cũng tốt lắm, dù sao bất kể nói thế nào, cô cư nhiên vô tình, tránh không gặp mặt có chút không đúng.
“Không có lời nào để nói sao?”
“Tôi... tờ giấy để lại đã ghi rất rõ. . . . . .”
Anh đột nhiên bắt được cổ tay của cô, dùng sức, phảng phất một giây kế tiếp đem cô băm thành trăm mảnh.
“Tại sao?” Anh ép hỏi.
“Không có vì cái gì cả.”
“Anh hỏi em, vì, cái, gì?” Ánh mắt của anh nhìn cô trở nên cuồng loạn và nguy hiểm.
“Chúng ta vốn là không nên ở chung một chỗ.”
“Nhưng là chúng ta đã ở cùng một chỗ, em quên anh là ngươi người đàn ông đầu tiên? em quên thì chúng ta có thể ôn lại? Em. . . . . .”
“Tôi không có thừa nhận là bạn gái của anh.”
“Em!” Lộc Hàm tức giận muốn bóp lấy cái cổ trắng mảnh khảnh của cô, nhưng là anh hạ thủ không được, anh hiểu được mình vô luận không thể nào tổn thương cô.
Anh đột nhiên giống như bị đánh bại, thật sâu thở dài một cái, “Nhiệt Ba , đừng hành hạ anh nữa, anh chọc giận em, khiến em không vui chổ nào?”
“Không có.” Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh.
Anh ôm cô, đầu dựa vào hõm vai cô, thật sâu nói: “Nhiệt Ba, nếu như có, xin khoan hồng độ lượng, đừng cùng anh so đo.”
“Anh nghĩ rằng chúng ta xứng sao?”
Anh sửng sốt một chút, không hiểu hỏi: “Ý em là gì?”
Cô nâng lên lông mi thật dài, bất an nhìn anh, “Anh xuất thân gia thế, tương lai tiền đồ sáng lạng, tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, đối với anh căn bản không xứng.”
Anh cả người trong nháy mắt cứng ngắc, “Em ở đây nói hưu nói vượn gì vậy?”
“Tôi không có nói quàng, tôi chỉ là đem thực tế trước mắt nói rõ ràng, gia gia anh không thích tôi, trở ngại chúng ta, đoạn tình cảm này căn bản sẽ không có kết quả .”
Anh đột nhiên cười ra tiếng, cô liều mạng nhìn chằm chằm khó hiểu.
Cười cái gì? Cô cũng không phải là đang nói đùa chọc người cười.
Lộc Hàm ôn nhu nghịch mấy sợi tóc của cô, khẩu khí như cưng chìu lại như trách cứ nói: “Thì ra là em vì lý do ngu ngốc này mà cự tuyệt anh.”
“Ngu ngốc?”
“Ông nội anh nhất định sẽ thích em, bởi vì anh vô cùng vô cùng thích em.”
“Nếu như sự thật không như anh nghĩ?”
Anh bắt được vai của nàng, đem cô hướng thẳng minh, chất vấn “Có phải hay không có ai đối với em nói lung tung ?”
“Không, anh đừng loạn tưởng.” Nhiệt Ba giùng giằng.
“Anh không có loạn tưởng, bằng không em tại sao phải thay đổi nhiều như thế? Trước đó em còn giống như một con mèo mềm mại vùi ở trong ngực anh làm nũng, một giây kế tiếp em lại như thế lãnh đạm, thậm chí đối với anh tránh không gặp mặt?”
Lộc Hàm lay động thân thể của cô, giống như là muốn dao động cho cô tỉnh, làm đầu cô xoay vòng.
“Tôi chỉ là tò mò.” Cô bật thốt lên.
“Tò mò? !” Anh gượng hỏi, “Tò mò cái gì?”
“Tôi. . . . . . tôi không có được ai theo đuổi qua, cho nên được anh theo đuổi, khó tránh khỏi sẽ làm tôi nhất thời ý loạn tình mê, hơn nữa anh theo đuổi tán tỉnh nữ nhân có kỷ xảo như vậy, khiến cho tôi không khỏi đối với anh hảo ý.”
“Tò mò cái gì?” Anh vẫn không hài lòng với lời giải thích của cô.
“Tò mò cùng anh lên giường sẽ là như thế nào.” Nhiệt Ba tức giận, cô không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết lý do trốn tránh anh hỏi tới.
“Cái gì?” Lộc Hàm không thể tin được, ” Em nói gì?”
“Anh cũng biết tôi cũng là học sinh mới lớn, còn không có ai theo đuổi, còn là một xử nữ, như vậy rất mất thể diện, cho nên. . . . . .”
“Cho nên em liền lợi dụng để anh để giải quyết vấn đề của mình, dùng xong liền đem anh quăng, lại dùng một đống lý do kỳ quái lấy cớ để tránh anh?” Lộc Hàm thanh sắc đanh lại nói.
Nhiệt Ba trầm mặc không nói.
Anh nhìn chằm chằm cô, phảng phất đột nhiên trên đầu cô dài ra, bất quá bởi vì cô nói dối nên lổ mũi có thể dài ra thật rồi, còn có thể dài bằng nhánh cây a.
Cô cư nhiên chẳng qua đem anh trở thành vật chơi đùa với sự trinh trắng của mình?!
Cái này nữ nhân đáng hận !

BẠN TRAI TÔI LÀ " THÁI TỬ " [ Edit ] [ LuBa ] [ HE ] [ 18+ ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ