Chối bỏ

474 28 15
                                    

Akashi bắt đầu xem đoạn video, và anh cực kì ngỡ ngàng.
"- Em không có quen biết Aomine-san! Từ nhỏ em bị tự kỷ, kết bạn thế nào được?!"
"- Xin anh! Dừng lại đi mà!! Em đau quá!"
Anh đã làm cậu tổn thương, tất cả chỉ vì sự hiểu lần vô cớ! Bây giờ anh có nhảy xuống sông tự tử đi chăng nữa, cũng không thể trả lại một đóa Hướng Dương rạng ngời luôn hướng về người nó tôn sùng như Thần Linh, không thể khiến nó tỏa nắng nữa, cũng không thể gắn lại những cành hoa nhỏ bé kia vào cái nụ xinh đẹp.
Hoa Hướng Dương... rất thích Mặt Trời.
Cậu là một đóa hoa Hướng Dương xinh đẹp, nhưng anh không xứng đáng là Mặt Trời của cậu. Anh đã chiếu những tia nắng gắt xuống cậu suốt 5 năm qua. Bây giờ thì cơ thể cậu đã cháy rụi. Liệu cậu có thể một lần nữa phục sinh?
- Thưa bác sĩ, bệnh nhân hiện giờ đang có biểu hiện tỉnh lại ạ. - Một cô y tá bước ra khỏi phòng bệnh nói.
- Tiếp tục cho thở oxy. - Midorima nói.
- Vâng.
- Tôi có thể vào được chứ? - Akashi hỏi.
- Đợi lát đã, khi nào y tá ra thì cậu có thể vào.
Akashi tắt laptop, đóng màn hình xuống rồi đưa cho Midorima. Ngay sau khi thấy bóng dáng cô y tá kia, anh liền vào phòng, rồi lòng anh chợt nhói lên, ánh mắt xót xa cậu thấy rõ.
Cậu nằm đó, bất tỉnh, da mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái, thân nhiệt bất thường, lạnh ngắt.
Anh ngồi xuống cạnh cậu, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cậu, không biết cậu đang mơ gì, nhưng chắc chắn là nó không mấy thoải mái, hàng chân này cậu nheo lại, miệng mấp máy cái gì đó.
Ngay khoảnh khắc miệng cậu ngừng mấp máy, đôi mắt cậu cực nhọc mở ra, nhưng chỉ mở khẽ, không đủ sức để mở hết. Đôi mắt cậu ngước qua người đang nắm chặt tay cậu, rồi nhìn người đó.
- Ryouta, em tỉnh lại rồi, anh lo lắm.
Không biết tại sao, nhưng dường như ánh mắt cậu bỗng nhiên thay đổi lạ thường. Cậu gắng hết sức lực, nâng tay kia lên, di chuyển đến phía bàn tay anh đang nắm tay cậu, đặt lên, rồi gạt tay anh ra với chút sức lực yếu ớt.
Anh mở to mắt nhìn cậu, cậu vừa gạt tay anh đi?
- Tôi không muốn nhìn kẻ sát nhân đã sát hại con mình... - Cậu thều thào nói rồi nhắm mắt lại, nhất quyết không chịu nhìn anh.
- Em gọi anh là gì cũng không sao. Anh xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện.
- Ra ngoài đi. - Cậu nói, chỉ thảy vỏn vẹn 3 chữ cho anh.
Anh đứng lên, tiếc nuối quay lưng, rời phòng bệnh.
Anh trước kia chối bỏ cậu, không sao, bây giờ đến lượt cậu sẽ chối bỏ anh.
- Kise-kun sao rồi? Cậu ấy ổn chứ? - Kuroko sau khi nghe Takao thông báo liền hối hả chạy ngay đến.
- Cậu ấy tỉnh lại rồi. - Midorima trả lời.
Kuroko mở cửa chạy vào, ngồi xuống cạnh Kise.
- Cậu còn mệt không? Có cần gì không? Có đói không? Hay để tôi mua gì cho cậu nha?
Kise mỉm cười nhìn Kuroko, lắc nhẹ đầu.
- Tôi xin lỗi, chuyện giữa cậu, Aomine và Midorima tôi đều biết, nhưng lại không làm gì được. Tôi đã khuyên anh ta ra đầu thú rồi.
- Cậu khác, Aomine-san khác, sao cậu phải xin lỗi?
- Tôi không rõ... nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu.
Kise thở dài một tiếng, sau đó thì nhắm mắt, thiếp đi.
Sức khỏe cậu bây giờ nói được bao nhiêu đó từ là tốt lắm rồi, không thể trụ nữa.
Kuroko ngồi túc trực bên cạnh Kise, cậu và Akashi cùng nhau thay phiên canh cậu.

Cậu tỉnh lại vào trưa hôm sau, trong phòng chỉ có cậu và Kuroko, sau đó thì cậu được đề nghị:
- Tôi hiểu cảm giác của cậu khi phải trải qua những chuyện đó, và tôi có một gợi ý...
Nghe Kuroko nói, Kise nhướng mắt lên nhìn.
- Bây giờ tôi nói trước, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu hành động khi nào cậu không phải thở oxy nữa...
Kise chăm chú lắng nghe, sau cùng, cậu đồng ý với ý kiến của Kuroko.

[Kuroko no Basket - AkaKise] Yêu một người tự kỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ