Hai ngày sau đó chuyến du lịch kết thúc , mọi người đang chuẩn bị hành lí lên xe.
Du Huân Huân sắp xếp xong , bước đến ôm hắn từ đằng sau "Ông xã."
Ngô Vũ Thần mỉm cười dịu giọng trả lời "Chuyện gì ?"
"Em muốn đi cùng ba mẹ và ông nội."
Hắn nhíu mày xoay người đối diện với nàng "Tại sao ?"
"Em có chuyện muốn nói với mẹ."
"Để về nhà rồi nói."
Nàng lắc đầu , cố gắng thuyết phục hắn "Ưm...Không được , Vũ Thần à , dù sao khi về đến nhà anh vẫnn có thể nói chuyện với em mà."
Ngô Vũ Thần thở dài , miễn cưỡng đồng ý "Được rồi."
"Cảm ơn anh." Du Huân Huân nhón chân lên , đôi môi đỏ tươi chạm nhẹ vào má hắn , híp mắt cười.
Hắn đưa tay nhéo má nàng , nắm lấy đôi tay nhỏ , kéo vali đi ra ngoài.
– —
"Ta không ngờ Vũ Thần lại để con ngồi với mọi người !" – Ngô tổng vừa lái xe vừa nói , Ngô Vũ Thần từ trước giờ luôn độc chiếm con gái ông vậy mà lần này lại chấp nhận đi xe một mình.
"Con gái của ba nà , chỉ cần nói vài câu là anh ấy đồng ý." – Du Huân Huân ngồi phía sau , cất tiếng trả lời.
Du phu nhân vuốt tóc nàng "Nói xem , sao lại đòi sang đây."
"Vì có chuyện cần nói với mẹ."
Ngô Vũ Thần lái xe đi phía sau , tiếp theo là gia đình họ Ngô , Ngô Thiên Bảo cuối cùng là xe của Ngô Chấn Nam. Hắn ngồi trong xe vẻ mặt vô cùng bất mãn , đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ bên trong xe , thanh âm trầm thấp vang lên "Bảo bối , em giỏi lắm , nói chuyện vui vẻ như thế , để mặc anh như vậy. Để xem về nhà phạt em như thế nào ?"
Bên trong xe của Du gia đang nói chuyện rất vui vẻ , gần đi đến dân bay đột nhiên từ bên trái một chiếc xe tải lao ra với tốc độ rất nhanh , Du tổng giật mình phát hiện , chiếc xe tải to lớn đâm thẳng vào xe ông....
*Rầm...mm... – Xe của Du gia bị va đập rất mạnh , lật về phía bên phải , cửa xe đều vỡ vụn , toàn bộ xe phía sau đều thắng gấp , Ngô gia , Du Ái My và Vân Yến Nhi chạy đến .
Ba anh em họ Ngô nhanh chân chạy đến , tim Ngô Vũ Thần đập liên tục khi nhìn vào xe họ thay phiên nhau kéo từng người một ra ngoài , nhưng lại không thể kéo Du phu nhân ra , vì cơ thể bà bị chiếc xe đè lên , bà thều thào lên tiếng "Đưa Huân nhi....đi...đi...mặc kệ ta...."
"Con sẽ kéo cô ra....không sao đâu." – Ngô Chấn Nam dùng sưc đẩy chiếc xe lên , có lẽ vì bà đã bảo vệ cho Du Huân Huân nên mới như vậy , bà lắc đầu , nhìn Ngô Vũ Thần cẩn thận đưa nàng ra , trút hơi thở cuối cùng "Vũ Thần...giúp ta chăm sóc cho Huân nhi....còn Tiểu My ...n...nữa...đi đi..."
"Không được...Chấn Nam...mau kéo Du phu nhân ra." – Ngô Vũ Thần thở dốc lên tiếng.
"Em không thể..." – Cậu cố gắng xê dịch chiếc xe nhưng đều bất lực.
"Không ki...p...đâu....đ..i...đi..." – Du phu nhân nói xong liền ngất đi. Ngô Vũ Thần và Ngô Chấn Nam sững người...bà không còn cử động.
"Vũ Thần , Chấn Nam , Thiên Bảo...chiếc xe sắp nổ rồi...mau lại đây." – Tiếng của Ngô tổng vang lên phía xa , bất lực cả ba ngừoi đành phải chạy đi , trên tay hắn chỉ có Du Huân Huân và trên tay Ngô Thiên Bảo là Du lão còn vợ chồng Du tổng không thể kéo ra ngoài... Du Huân Huân nằmtrong lòng hắn , ánh mắt hướng về chiếc xe lật ngược , đôi môi mấp máy "M...ẹ...ba...." , nhưng không ai phát hiện ra nàng còn ý thức chưa ngất đi...
*Bùm..Rầm.... – Chính là lúc cả ba người đi ra phía xa , chiếc xe liền nổ tung. Du Ái My đứng thẫm thờ nhìn chiếc xe nổ tung cùng cha mẹ mình ,liền ngất lịm
"Chị Ái My." – Vân Yến Nhi hốt hoảng đỡ cô.
Thấy nàng ngã xuống , Ngô Thiên Bảo vội bước đến "Tiểu My..Tiểu My à."
Ngô Vũ Thần ôm chặt cơ thể Du Huân Huân , từ đầu nàng chảy rất nhiều máu , hắn gầm lên "Mau gọi xe cấp cứu , Chấn Nam gọi cấp cứu đến đây mau lênn..."
... ......
Mọi người ngồi ở ngoài phòng cấp cứu , Ngô Vũ Thần đứng dựa vào tường , bất động như bức tượng , tim hắn từ lúc đưa nàng ra khỏi xe chưa một dây đập nhẹ nhàng , tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy ? Du Ái My đã bình tĩnh hơn , cô như người thất thần không chút sức lực ngồi dựa vào người Ngô Thiên Bảo.
Vài tiếng sau , đèn cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt , người đại diện cho các bác sĩ bước ra , mọi người chạy lại chờ nghe kết quả. Ngô Vũ Thần cố gắng thật bình tĩnh , thanh âm lạnh lẽo vang lên "Thế nào ?"
"Xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức , chỉ có thể giữ lại mạng sống cho cô gái , nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Còn người còn lại không thể cứu được .Thật xin lỗi."
Câu nói kia như một lưỡi dao vô hình đâm mạnh vào từng người , Du Ái My không chịu được liền ngất đi , cả Ngô phu nhân cũng vậy.
Ông bác sĩ vội gọi y tá "Mau đỡ họ vào phòng hồi sức."
"Vũ Thần..." – Ngô tổng thấy hắn đứng im , càng thêm lo lắng , vỗ nhẹ vào vai hắn.
*Rầm... – Một nắm đấm đập mạnh vào bức tường khiến mọi nguời đều giật mình. Hắn quay sang ông bác sĩ già , nắm chật cổ áo ông , rít lên từng tiếng "Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy hả , xin lỗi làm gì , đồ vô dụng..."
Hắn định đưa tay đấm ông nhưng Ngô tổng kịp thời ngăn lại "Dừng lại , con hãy bình tĩnh đi."
Ngô Vũ Thần hất mạnh ông bác sĩ , quay mặt bỏ đi , hắn đã dọa ông đến xanh mặt , Ngô tổng thấy hắn đã bình tĩnh , mới cất tiếng "Vậy bao giờ mới qua cơn nguy kịch ?"
"Thưa , phải qua đêm nay , có vẻ như mẹ của cô gái kia đã dùng thân che chở cho cô ấy , nên chỉ bị chấn thương ở đầu và vai."
"Cảm ơn ông."
"Nếu đêm nay không có chuyện gì thì có thể ngày mai cô ấy sẽ tỉnh nhưng nếu có chuyển biến xấu xin hãy gọi cho tôi .
"Tôi biết rồi." Ngô tổng gật đầu , bác sĩ cúi chào rồi bỏ đi. Ông quay sang Ngô lão "Cứ để Vũ Thần một mình , chúng ta đi xem Hiểu Phương và Ái My như thế nào đi."
"Ta không biết khi Tiểu Huân tỉnh lại sẽ ra sao ?" – Ngô lão lắc đầu cảm thán bước đi.
Ngô Vũ Thần bước vào phòng hồi sức , đau lòng nhìn cơ thể mảnh mai đầy những vải băng màu trắng trên giường , bàn tay to rộng chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng , giọng nói nặng trĩu "Huân Huân , mau mở mắt nhìn anh ! Chỉ một lần cũng được."......
"Em chợp mắt chút đi." – Đây là lần thứ năm Ngô Thiên Bảo nhắc lại câu này , như mỗi lần hắn đều im lặng không trả lời.
Ánh mắt luôn hướng về Du Huâ Huân , anh chỉ đành bỏ đi. Đã gần sáng nhưng Ngô Vũ Thần vẫn không chịu ngủ , còn Du Ái My khó khăn lắm mới chợp mắt. Không khí hiện tại rất u ám.
Ngô Vũ Thần im lặng nhìn Du Huân Huân , chưa bao giờ hắn thấu hiểu loại thống khổ này , hắn phải ngồi đây canh chừng nàng đến sáng mới có thể yên tâm , Ngô Vũ Thần nâng nhẹ tay nàng lên áp vào mặt mình , âm thanh trầm thấp vang lên "Em có biết bây giờ tim anh...đang đau đến khó thở ?"
– —
"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch , sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ." – Vị bác sĩ già nua cung kính lên tiếng.
"Cảm ơn ông." – Ngô lão gật đầu. Ông quay sang nhìn hắn , nói như thở dài "Vũ Thần , cháu nghỉ ngơi chút di."
"Không cần." – Ngô Vũ Thần lắc đầu , hắn đã ngồi đây cả đêm để canh chưng nàng , một phút cũng không rời.
"Ưm...." – Bác sĩ vừa định quay đi , thì cơ thể đang nằm bất động trên giường khẽ cử động , hai mí mắt giật nhẹ Du Huân Huân mở mắt nhìn những người xung quanh , rồi ngồi dậy.Ngô Vũ Thần mở to mắt , hắn vui mừng ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé "Huân Huân , em tỉnh rồi."
Du Ái My mỉm cười nhẹ nhõm , Ngô Thiên Bảo ôm cô vào lòng , cũng may là nàng không sao...
Du Huân Huân im lặng không trả lời , đưa tay đẩy hắn ra , mày đẹp khẽ nhíu lại , nàng sợ hãi cất tiếng "Anh....Làm gì vậy ?"
Ngô Vũ Thần sững người hỏi "Huân Huân , em sao vậy ?"
"Tiểu Huân , con không khỏe sao ?" – Ngô phu nhân lo lắng nhìn nàng ,Du Huân Huân lúc này không giống mọi ngày.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh-Dư Lạc Thuần
Ficción GeneralHôn ước giữa nàng và hắn được định sẵn từ nhỏ nhưng lại chưa từng gặp nhau. Nàng xinh đẹp , đáng yêu hệt như bông hoa vừa nở rộ trong sắc xuân của tuổi mười tám , còn hắn , theo như nàng nghĩ thì có thể xem là một ông chú (biến thái) ba mươi tuổi. N...