Chương 42

823 17 0
                                    

  Long Đại nói: "Theo dõi Triệu Giai Hoa không sai. Không phải là có tiến triển sao?"

Có ư? An Nhược Thần chỉ cảm thấy càng ngày càng hoang mang. "Thậm chí hôm nay tôi còn đoán, có lẽ ở trong tổ chức của Tạ tiên sinh Triệu Giai Hoa còn có cấp bậc cao hơn cả Từ bà mối, thậm chí, còn cao hơn cả Tạ tiên sinh. Nếu không, làm sao Từ bà mối chọn được người kế tiếp mình ở quận ngoài chứ? Có lẽ nàng ta là được dặn dò nên mới đi đón Triệu Giai Hoa."

Long Đại nghe thế thì bật cười. Nụ cười này, gió ấm khẽ thổi, mùa đông nở hoa, "Càng ngày cô càng khiến tôi ngạc nhiên vui mừng đấy, An quản sự à."

An Nhược Thần: "..."

Ngạc nhiên vui mừng là ý gì? Tuy An Nhược Thần không hiểu, nhưng tự giác thấy được khen, trong lòng vẫn rất hưởng thụ.

"Nếu nàng ta muốn vu oan cho cô thì cô cứ việc chờ. Nhất định chuyện hôm nay chỉ mới bước làm nền thôi."

An Nhược Thần gật đầu. Có tướng quân làm chủ, nàng cũng không hoảng hốt nữa.

Chỉ là bước làm nền sau đó đến khá nhanh. Hai hôm sau, không ngờ con gái Triệu Giai Hoa xảy ra chuyện, quả nhiên lần này ầm ĩ đến tận nha môn.

Vì ngại thân phận của An Nhược Thần và tính đặc thù của lầu Tử Vân, thái thú Diêu Côn liền phái chủ bạc Giang Hồng Thanh đến mời An Nhược Thần.

"Lưu phu nhân nói, giữa trưa đứa bé ở nhà ngủ trưa, nàng ta thấy con đã ngủ say nên mới đến phòng bếp tự làm điểm tâm, tính để khi đứa bé dậy thì có thể ăn, hai a hoàn không muốn theo hầu đứa bé đang ngủ, nên một người thì đi giặt đồ bẩn, một người đến phòng bên cạnh vá lại y phục. Hai người chỉ rời đi có một lúc, nhưng đứa bé đã im hơi lặng tiếng mà biến mất rồi. Lưu phu nhân nghe được tin thì vô cùng hoảng hốt, trong ngoài phủ đều không tìm được con, thế là chạy đến nha môn đánh trống báo quan. Nói là hôm trước lúc đứa bé được người hầu dẫn ra ngoài thì có bị bắt một lần, may mà được An cô nương tìm về. Lúc này còn chưa đến hai ngày, đứa bé lại mất tích, nàng ta nghi ngờ có người để mắt đến con mình, lần trước ra tay không thành, nhưng lần này lại thành. Nàng ta nói An cô nương có thể làm chứng, lần trước chính là An cô nương giúp đưa đứa bé về." Giang Hồng Thanh đã nói như vậy.

Thật sự đứa bé bị bắt cóc rồi ư? Nhưng không phải là đổ tội cho nàng, mà là để nàng làm chứng?

An Nhược Thần lại không rõ.

Chẳng lẽ định dùng chiêu này lừa nàng đến nha môn trước, sau đó mới gây khó cho nàng?

Lúc này Long Đại đang ở trong lầu Tử Vân, thế là An Nhược Thần nhanh chóng đi bẩm báo. Giang Hồng Thanh cũng không dám xem thường, đi theo nói rõ trước mặt, nói là thái thú đại nhân mời An quản sứ đến hỏi để ghi chép án sự, chứ cũng không phải tra hỏi gì.

Long Đại không từ chối, để Giang Hồng Thanh về trước, rồi An quản sự sẽ đến sau.

An Nhược Thần biết tướng quân có chuyện dặn dò nàng, vội gom hết lấy tinh thần lại.

Sau khi Giang Hồng Thanh cáo lui, trong phòng chỉ còn lại Long Đại và An Nhược Thần, lúc này Long Đại mới nói: "Cô có cảm thấy, chuyện này nghe quen không."

An Nhược Thần không hiểu.

"Tứ muội của cô."

An Nhược Thần ngạc nhiên mở to miệng, như chợt ngộ ra.

Nhưng không phải nghe quen, mà tứ muội An Nhược Phương của nàng cũng mất tích vào buổi trưa một cách khó hiểu, còn nàng cũng từng đến quận phủ nha môn đánh trống báo quan.

"Để Tạ Cương đi với cô, dẫn theo một đội vệ binh." Long Đại nói, "Thứ nhất là đề phòng nàng ta sinh sự làm chuyện xấu, thứ hai nếu là thời cơ thích hợp, cứ bắt nàng ta về."

"Tình hình thế nào là thời cơ thích hợp?" An Nhược Thần hỏi.

"Nếu lúc phán đoán ra được rốt cuộc nhốt nàng ta vào thù thẩm tra nghiêm ngặt hay cứ để nàng ta ở ngoài dụ địch, bên nào có giá trị hơn, thì đó chính là thời cơ thích hợp để bắt giữ."

An Nhược Thần đi. Nàng dẫn Xuân Hiểu theo ngồi xe ngựa, giống như thật sự muốn đến nha môn làm chứng vậy. Xuân Hiểu cứ càu nhàu tức tối bất bình không ưa gì Triệu Giai Hoa. An Nhược Thần lúc đáp lúc không, nàng hơi căng thẳng, nàng biết Tạ Cương sẽ dẫn binh đến ngay sau đó.

Nàng chỉ là một bách tính nho nhỏ, hôm nay phải trải qua tham gia vào đại sự bắt giữ phạm nhân sao?

Lúc An Nhược Thần xuống xe ngựa ở trước cửa nha môn, nhìn thấy Lưu Tắc theo sau một nha sai bước vào nha môn. Mặt hắn bạnh ra, nổi giận đùng đùng.

An Nhược Thần không kiềm chế được nghĩ, nếu lát nữa thật sự ở nha môn bắt giữ nương tử Lưu Tắc ở trước mặt hắn, lại còn là lấy tội danh nghi phạm mật thám, không biết Lưu Tắc sẽ có phản ứng gì.

Đợi An Nhược Thần đi vào trong công đường, Lưu Tắc đã đứng ở bên cạnh Triệu Giai Hoa, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng đã đỡ hơn ban nãy nhiều. An Nhược Thần bước đến, nghe thấy Lưu Tắc hạ thấp giọng mắng Triệu Giai Hoa: "Tại sao nàng không trao đổi trước với ta..."

Triệu Giai Hoa cụp mắt không đáp, dáng người như liễu, yếu đuối đáng thương.

An Nhược Thần đi đến, Lưu Tắc trông thấy, lật đật thi lễ, áy náy nói: "An cô nương, nội tử có lỗ mãng, lại làm phiền đến đại giá cô đây, chuốc rắc rối cho cô rồi."

An Nhược Thần vội khách khí một hồi, hỏi kỹ đã xảy ra chuyện gì. Lưu Tắc cũng là mới đến, chỉ đành nhìn sang Triệu Giai Hoa.

Lúc này Tạ Cương cũng vừa đến nơi, hắn lĩnh vệ binh rầm rầm xếp hàng đứng bên ngoài, khí thế còn oai phong hơn cả nha sai nhiều.

Giang Hồng Thanh đang định gọi An Nhược Thần vào công đường để ghi chép án sự, thấy vậy thì vội đứng dậy chào đón Tạ Cương. Sau một hồi hàn huyên, Tạ Cương tỏ ý lấy làm kỳ lạ trước vụ án đứa trẻ mất tích, tuy tướng quân không quấy nhiễu thái thú đại nhân xử án, nhưng cũng biết được tình tiết vụ án, để phòng ngừa chuyện này liên quan đến mật thám. Cho nên mới phái hắn đến nghe lời khai của người bị hại.

Lưu Tắc nghe thế thì vội vàng đưa Triệu Giai Hoa đến thi lễ với Tạ Cương. Triệu Giai Hoa giới thiệu xưng hô quan chức với đôi vợ chồng, bảo bọn họ trả lời rõ ràng câu hỏi của Tạ đại nhân.

Triệu Giai Hoa nép vào bên cười tướng công, rưng rưng lặp lại một lần sự việc mất con. Chuyện đều khớp với lời của chủ bạc Triệu Giai Hoa. Tạ Cương hỏi thêm vài chi tiết, Triệu Giai Hoa đáp từng cái một. An Nhược Thần đứng ở bên cạnh nghe, cảm thấy quả đúng vụ án mất tích của tứ muội, nghe mà cứ có cảm giác nói dối, nhưng lại không chỉ ra được sai ở đâu.

Đôi lần gặp, lỡ bén duyên - Minh Nguyệt Thính Phong Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ