Lòng Lưu Tắc nặng trịch. Lâu Chí khẳng định như vậy, chứng tỏ Mẫn công tử đã đến tìm gã. Mà Mẫn công tử bỏ qua mình để tìm Lâu Chí thì chỉ có một khả năng.
"Đệ nói đệ hiểu rõ thành Trung Lan này nhất, hiểu rõ cách xử lý của Mẫn công tử, đệ thấy không ai có thể thay thế đệ. Nhưng đệ lầm rồi, còn có người có thể thay đệ." Lâu Chí dừng lại, trầm giọng nói: "Chính là ta."
Quả nhiên. Lưu Tắc không nói gì, chỉ nhìn Lâu Chí.
"Đệ đếm tìm ta, để ta cùng đối phó với họ Mẫn. Họ Mẫn ấy lại đến tìm ta, bảo ta theo dõi đệ, phòng đệ làm chuyện gì điên rồ. Thậm chí hắn còn ngầm gợi ý cho ta nói những câu kia trước. Không phải chuyện rất thú vị sao? Hai người các người, đều tìm cùng một người giúp việc."
Lưu Tắc nhắm hai mắt, đau khổ cúi gầm đầu xuống: "Ở trong lòng ta, huynh không phải là người giúp việc, mà là huynh đệ."
Lâu Chí cười nói: "Ta cũng nghĩ thế, cho nên dù ta hơi đồng ý với lời của họ Mẫn, nhưng ta vẫn sẵn lòng đứng về phía đệ. Ta làm như đệ nói, đã sắp xếp tìm cách làm sao để họ Mẫn kia và An Nhược Thần chết đi, không để lại dấu vết gì. Ta nghiêm túc cân nhắc, nếu thất thủ, vậy đường lui của hai huynh đệ chúng ta sẽ ra sao."
Lưu Tắc vẫn cúi đầu.
"Nhưng hôm nay đột nhiên họ Mẫn đến tìm ta, hỏi đệ vì sao lại muốn hẹn hắn ra liễu đình. Hắn nói đêm qua đệ nói chuyện với An Nhược Thần rất lâu, e là trong chuyện này có gì kỳ lạ. Hắn bảo ta tới chứng thật xem sao, nếu có chuyện khẩn cấp thì bắn tin cho hắn, hắn sẽ đến xem sao."
Lưu Tắc cười nhạt trong bụng, y đã nói với An Nhược Thần là Mẫn công tử này không phải là người bình thường, tai mắt của hắn thật đáng sợ.
"Vì để phòng ngừa vạn nhất, ta đã đưa người đến." Lâu Chí nói, "Nếu có người của quân đội mai phục ở đây ép buộc đệ, ta sẽ giúp đệ giải quyết hết."
Lưu Tắc ngẩng đầu lên, nhìn Lâu Chí nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó xem xem kế hoạch của đệ thế nào, rồi chúng ta lại bàn bạc lại." Lâu Chí cũng nhìn lại y, nhấn mạnh: "Nhưng, bây giờ ta đã đổi ý rồi."
Lưu Tắc chờ hắn nói tiếp.
"Nếu đệ giết vợ mình thật, ta sẽ đứng về phía đệ. Còn nếu không, ta đứng về phía họ Mẫn."
Tim Lưu Tắc rơi xuống vực sâu. Y nhìn thẳng vào mắt Lâu Chí, biết gã nghiêm túc.
"Huynh đệ, hai ta quen biết nhau gần mười năm, chung hoạn nạn cùng giàu sau, cùng dốc sức đến ngày hôm nay. Có nữ nhân nào mà chưa từng gặp qua, đệ muốn kiểu gì thì ca ca đây đều có thể tìm đến cho đệ, tội gì để cứ cố chấp với một con kỹ nữ như vậy? Đệ bị nàng ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao?"
Lưu Tắc không nói lời nào.
Mặt Lâu Chí đầy vẻ đau lòng: "Tất cả đều bị hủy hoại trong tay nàng ta. Chính đệ cũng biết rõ còn gì. Nên đệ mới để nàng ta giả chết! Để tên họ Mẫn không phải ra tay với hai người, có đúng thế không? Ngay đến ta mà đệ cũng giấu! Đệ có thể gạt được bao lâu chứ! Nói thật, ta vốn không quan tâm nàng ta sống hay chết, nhưng nếu đệ đã chọn con đương giả chết này, thì đệ phải biết nàng ta nguy hiểm đến mức nào. Nàng ta đưa An Nhược Thần đến là có mục đích gì? Tính đưa hai ta và chỗ chết sao?! Như thế mà đệ vẫn bỏ qua cho nàng ta sao? Đệ điên rồi!"
"Chẳng qua nàng ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, đợi chuyện qua đi, cả họ Mẫn lẫn An Nhược Thần đều chết, nàng sẽ tỉnh ngộ."
"Không cần nàng ta tình ngộ." Lâu Chí lạnh lùng nói: "Đệ cần mới đúng."
Lưu Tắc nhìn Lâu Chí, hốc mắt ửng đỏ.
"Giết nàng ta đi." Lâu Chí lấy một thanh chủy thủ ra, đưa đến trước mặt Lưu Tắc, "Giết nàng ta. Sau đó ta và đệ cùng giết họ Mẫn kia, rồi giết An Nhược Thần. Ai chống lại đường của chúng ta, giết không ta."
Lưu Tắc trợn mắt nhìn thanh chủy thủ kia, tay khẽ run lên.
Lâu Chí kéo lấy tay y, đập chủy thủ vào lòng bàn tay y, quát lên: "Chẳng lẽ đệ cam tâm bị con nữ nhân này hạt chết sao? Nàng ta không chết, chúng ta mãi mãi không có ngày yên ổn. Kỹ nữ vô tình, vốn đệ không nên cưới nàng ta. Nàng ta đem lại phiền toái cho đệ còn chưa đủ sao? Nàng ta cắm sừng đệ, bóp nát tim đệ, muốn mạng của đệ, còn gì do dự để giết nàng ta chứ?! Nàng ta phải chết!"
Lưu Tắc siết chặt chủy thủ.
Lâu Chí quát lớn: "Giết đi!"
Lưu Tắc gào lên một tiếng đầy tức giận, chợt vọt đến trước, đâm chủy thủ vào người Lâu Chí.
Nhưng y chẳng ngờ, Lâu Chí đã có phòng bị từ sớm.
Lưu Tắc hét lớn thì Lâu Chí cũng rống to, gã lắc người né ngã xuống ghế, lộn nhào trên mặt đất, thoát khỏi công kích của Lưu Tắc.
Lưu Tắc dồn toàn lực vào cú đâm này, nhưng cuối cùng lại bị hụt, đụng phải ghế liền té lắn quay.
Lâu Chí nhanh chóng xoay mình nhảy lên, chân quét một cái, đá bay ghế về phía cửa, rầm, cửa bật mở, Lâu Chí quát to: "Giết!"
Thủ hạ của Lưu Tắc đang giữ ngoài cửa giơ đao toan xông vào, lại bị hộ viện của Lưu gia luôn ẩn thên trong tối đề phòng ngăn lại. Hai bên không nói nhiều, chém giết qua lại.
Xưa nay hộ viện côn đồ hai bên Lưu - Lâu đều được tập võ chung với nhau, công phu võ nghệ chẳng kém cạnh gì, dây dưa đấm đá nhau thế này, khó phân cao thấp. Nhưng ở trong phòng, Lâu Chí và Lưu Tắc lại rất nhanh phân được cao thấp.
Lâu Chí làm buôn bán hắc đạo, đánh giết là chuyện cơm bữa. Còn Lưu Tắc lại chuyên lôi kéo quan trường quyền quý, đi con đường lễ độ văn nhã, bàn về thân thủ, đương nhiên y kém hơn hẳn Lâu Chí hằng năm kiếm sống bằng lưỡi đao. Sau mấy hiệp, dấu hiệu thua đã lộ rõ rệt.
Lâu Chí nện ghế lên người Lưu Tắc, Lưu Tắc kêu thảm thiết, bị đánh ngã trên đất, chủy thủ văng ra khỏi tay rơi xuống một bên.

BẠN ĐANG ĐỌC
Đôi lần gặp, lỡ bén duyên - Minh Nguyệt Thính Phong
General FictionTên truyện : Đôi lần gặp, lỡ bén duyên Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong Số chương: 203 Vì không muốn gả cho lão già ở huyện bên mà nàng đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Lần thứ nhất bỏ trốn, gặp vị tướng công vào thành, nàng đã lăn một vòng...