*hôi thử : chuột xám.
Dạo gần đây, luôn có cảm giác ngủ say đến hừng đông, Điển Tất lại chiêm bao. Cảnh trong mơ luôn không có gì thay đổi, tại nơi một trăm năm trước, vào một buổi sớm rất đỗi bình thường, Điển Tất gặp Ân Giám.
Điển Tất vĩnh viễn nhớ rõ, đó là một buổi sáng sớm không thể đẹp hơn, mặt trời hồng tròn vành vạnh lười biếng theo vòm trời phía đông mà trượt lên, chính là đã âm thầm tính toán, mua chút rau xong, sẽ về đưa chăn bông ra phơi nắng. Vừa mở ra cửa viện môn, "rầm" một tiếng, một nam tử cao lớn toàn thân đầy máu, cứ như vậy rơi vào cuộc sống vốn dĩ rất bình lặng của Điển Tất.
"Thật sự là đôi mắt xinh đẹp, mắt tựa như điểm nước sơn..." Nam tử đang hấp hối trước khi mê man còn gắng nói, ngón tay khó khăn lắm mới chạm được vào khóe mắt liền buông rơi xuống, trượt qua gò má hôi thử còn lưu lại một mạt mùi tanh gay mũi của máu.
Đúng vậy, khoác một thân màu xám lông chuột, tuy không đuổi kịp mức độ đẹp đẽ của hồ tộc, cũng so ra còn kém độ tao nhã của miêu tộc, dù là khổ tu trăm năm cũng đã ra được một cái hình người, bất luận bên ngoài thế nào, gương mặt cũng dài ra lộ vẻ chán nản, lạc vào đám đông xem chừng khó có thể nhận ra. Điểm duy nhất có thể khen ngợi tựa hồ chỉ có một đôi mắt so với người khác có phần sáng hơn một chút. Đi qua chân cầu nghe một chút bình thoại, thư văn giải thích, phàm là kẻ có ánh mắt lộ ra tinh quang, không phải là gian thần tà nịnh thì cũng là người không tốt.
Điển Tất nghĩ tự giễu, tay đưa lên vén sợi tóc ướt đẫm vì mồ hôi lạnh trên trán của hắn, kỳ thực nam nhân không rõ lai lịch này mới đúng là xinh đẹp, xinh đẹp tới khiến hắn mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há mồm), hễ mỗi một lần hồi tưởng lại lúc đó, trong tràng bụng vẫn còn nguyên xao động, chỉ có thể kết lại bằng bốn chữ: "Điên đảo chúng sinh".
Hắn hẳn là thần tiên? Sau khi đem hết thảy mọi việc sắp xếp thỏa đáng, tiểu hôi thử ghé vào bên cạnh giường lung tung đoán, Huyền Mặc? Thương Giả? Lăng Khung? . . . Hôi thử xòe tay ra đếm, Tam giới thượng tiên, âu là người có tiếng vang vọng đều đã kê qua một lượt, tựa hồ là, tựa hồ cũng không phải. Dự tính rằng kẻ kia cũng chưa thể tỉnh lại ngay lập tức, đánh bạo vắt qua thân hắn, mắt đối diện với chóp mũi cao thẳng khiến ai ai cũng phải ghen tị, tiểu hôi thử cao giọng quát hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi là ai? Từ nơi nào đến? Trong nhà có bao nhiêu mẫu đất, có mấy đầu ngưu?"
Hỏi lại hỏi, cảm giác vẫn còn chưa vừa ý, vì thế cằm càng hếch cao, đôi mắt càng nheo lại quan sát, xuất ra vẻ bá đạo uy phong của Huyện thái gia, hỏi lại lần nữa: "Ta hỏi ngươi, ngươi là ai? Từ nơi nào đến?"
"Tại hạ Ân Giám, đến từ Vu Sơn thần cung."
"Ôi mẹ ơi–" tiểu hôi thử vừa cố làm ra vẻ lẩm bẩm kêu, thân ngã nhào xuống giường...
...
Cảnh trong mơ luôn hiện chỉ đến đây rồi ngừng lại, trăm năm chuyện cũ chỉ còn phảng phất, tựa như chỉ là ảo tưởng chính Điển Tất bịa ra, chỉ có mông đau đớn như phát hỏa lại vô cùng chân thật. Điển Tất vuốt mắt mơ mơ màng màng mở ra, vặn người qua . . . mắt đụng phải lõi trái lê mà hai ngày trước không cẩn thận làm rơi trên mặt đất, tìm đâu cũng không thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Mi Mục Như Họa - Công Tử Hoan Hỉ
RomansaMi Mục Như Họa Tình trạng: Hoàn (10 chương + 2 phiên ngoại) Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ Thể loại: Đam mỹ - Huyền huyễn - Yêu tinh - HE . . . Nhân vật chính: Điển Tất x Ân Giám Và một số nhân vật phụ . . .