* Chap 5 : Cơm rang kim chi

2.8K 263 12
                                    

        TaeHyung nằm dài trên giường cả buổi tối nhưng không tài nào chợp mắt nổi. NamJoon thấy thế thì thực lo lắng nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, anh chẳng bao giờ giỏi trong việc an ủi người khác cả, cuối cùng đành hắng giọng.

-         Ráng mà ngủ đi nhóc, ngày mai sẽ cực bận rộn đấy!

-         Em đang cố.

        NamJoon thấy mình cười, từ khi nào mà Kim TaeHyung ham ăn ham ngủ phải dùng từ cố cho những việc tưởng như sở trường như thế. Min YoonGi, ai nói anh ấy không lợi hại chứ.

---

        NamJoon giật mình thức giấc bởi cơn lạnh vừa ùa vào phòng qua cửa sổ cạnh giường TaeHyung, 7 giờ 29 sáng. Quay sang thấy cậu đang vùi mặt vào chăn, trong lòng bỗng có một cảm giác nhói đau. Đứa nhỏ mà anh thương nhất, lại đang vì người anh mà anh kính trọng nhất làm cho khổ sở, thật chẳng hiểu là tình cảnh gì nữa. Đi thẳng tới đầu giường TaeHyung, anh xoa khẽ mái đầu nhỏ, còn chưa kịp mở miệng, đôi mắt một mí to tròn đầy mệt mỏi đã xoáy thẳng vào anh, rõ ràng không ngủ được chút nào cả.

        Ăn xong bữa sáng, NamJoon cùng HoSeok và TaeHyung liền cùng nhau đến công ty. Đẩy cửa phòng của Bang PD bước vào đã thấy YoonGi ngồi sẵn ở đó, lưng ghế quay về phía cửa chính, tay cầm một sấp tài liệu, ánh mắt lơ đãng, cũng chẳng biết có đang xem hay không.

-         Đến rồi à, ngồi xuống đó đi.

-         Như đã nói từ trước, công ty quyết định sẽ cho TaeHyung thêm một sân khấu solo ngoài Stigma. Không cover mà là một ca khúc hoàn toàn mới. Mấy cậu có muốn cùng tham gia?

-         Ý anh là muốn bọn em tham gia sáng tác ca khúc mới ạ? – HoSeok hỏi.

-         Sáng tác và cùng biểu diễn. – Chủ tịch vừa gật gù vừa trả lời cho thắc mắc của HoSeok.

-         Em từ chối. Em đã đồng ý sẽ tiếp tục sản xuất thêm hai single nữa cho tiền bối Suran, không còn thời gian trống. – YoonGi đặt tập giấy lên bàn, hướng thẳng chủ tịch lên tiếng.

-         Phải rồi, ta quên mất chuyện đó. Dù sao đợt cậu phát hành mixtape cô ấy cũng giúp đỡ rất nhiều, giờ ráng mà làm cho tốt.

        Chủ tịch tiếc nuối thở dài một hơi rồi quay sang những thành viên còn lại tiếp lời.

-         Trông cậy vào các cậu cả đấy!

-         Bọn em sẽ cố gắng ạ!

        HoSeok hơi giật mình khi chỉ nghe được giọng nói của chính mình. Lướt mắt một vòng thì thấy TaeHyung từ đầu đến cuối mặt vẫn cứ cúi gầm, thằng bạn thân thì tay siết lại thành nắm đắm nhìn theo bóng lưng YoonGi khuất sau cánh cửa kính còn đang khép dỡ, sắc mặt lại cực kì không tốt như muốn giết người đến nơi. Rốt cục là lại có chuyện gì nữa đây.

        Rời khỏi phòng họp cả ba tiến thẳng tới studio cạnh phòng tập nhảy, đây thực chất là phòng thu dùng chung cho cả công ty nhưng từ rất lâu đã bị YoonGi chiếm dụng thành của riêng, anh ăn ngủ làm việc đều tại nơi này. Chẳng ai ý kiến, phản đối lại càng không, nên từ sau đợt quảng bá Dope, chủ tịch đã quyết định cho xây thêm một studio nữa dưới tầng hầm. Nhưng thật không may, hiện tại vì đang trong quá trình mở rộng bãi đỗ xe cho nhân viên nên studio đó hoàn toàn không đủ an toàn để sử dụng. Cả bọn vừa đến nơi đã đụng ngay YoonGi đẩy cửa đi ra, anh không nhìn ai, chỉ nhàn nhạt nói một câu trước khi quay lưng đi mất.

「ShortFic」「YoonTae」 You Never Walk AloneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ