4: Mất cảnh giác

4.7K 298 10
                                    

Tôi vẫn là vị "đại ca" nào đó trong mắt đàn em và nhiệm vụ của tổ chức vẫn là phần quan trọng thứ nhì trong cuộc đời tôi. Tôi chẳng biết liệu mình có thể tiếp tục tới đâu. Nhưng cho đến khi giết hết những tên sát nhân tàn độc ngày ấy, tôi mới cho phép mình rời xa tổ chức. Ngày nào tôi còn ở đây, ngày ấy tôi vẫn còn đánh đổi mạng sống để giành lại những gì số phận đã cướp đi.

Đó chính là cuộc đổi chác đắt đỏ nhất, và tôi chỉ có một chọn lựa.

Dĩ nhiên, JungKook, cậu nhóc của đời tôi cũng phải lao mình vì điều đó. Chúng tôi biết, chúng tôi đã vào sâu hang tối tới mức chẳng còn nhìn thấy một tia sáng nào cả trừ phi cả hai phải đào một lối thoát cho riêng mình.

Ngồi xoay chiếc hộp nâu mà ba mẹ trao tôi trước khi mất, suốt mười năm nay tôi luôn mang một nỗi tò mò, dù biết tôi chẳng thể mở nó. Một dãy mật khẩu nào đó có thể mở nó ra, nhưng tôi không biết, hoặc tôi chưa thật sự tập trung để nhớ ra. Nhưng thứ duy nhất tôi biết, chính là thứ này mang cả cuộc đời của ba mẹ, nó được tạo ra bằng sinh mạng của họ, nhất định tôi phải giữ lấy nó. Có nó, tôi như có thêm sức mạnh của ba me, giống như họ đang chở che tôi.

Hôm nay tôi đi trả thù cho họ...

Tiếng sóng biển vỗ ì ầm, đủ mạnh để mạn thuyền rung chuyển. Tôi và em đang tựa vào thành lan can, điềm nhiên cảm nhận vị mặn chát tan trong không khí vốn đã quá quen thuộc với chúng tôi vào thời điểm xưa cũ. Ánh nắng sớm của buổi bình minh da diết ngấm vào da thịt, ấm áp đến lạ thường. Tôi chẳng nhớ cả hai đã nói gì cho thôi căng thẳng trước nhiệm vụ sắp diễn ra. Duy chỉ có một đoạn tôi mãi không quên được.

"Nếu lỡ có một ngày tôi không giữ được em, em có giận tôi không?"

"Không, không bao giờ em giận anh vì điều đó, ngoại trừ, nếu như anh tự hủy hoại bản thân mình chỉ để bảo vệ em, em sẽ giận, mãi mãi giận..."

"..."

"Mạng sống của em là do anh quyết định, nếu anh chết, em cũng sẽ chết..."

Tôi không biết trả lời em như thế nào, cách mà em nói, khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi lo có một ngày, khi mạng sống của tôi bước trên ranh giới không thể xác định, tôi sẽ không đủ sức bảo vệ em. Nhưng rằng một điều, nếu tôi hi sinh để em sống, em lại có ý giận tôi, còn bảo sẽ cùng tôi chết. Em thật sự muốn tôi như thế nào đây?

Nhìn sang em, đang ngả đầu tựa vào không khí, đôi mắt nhắm nghiền, để lộ từng góc cạnh thanh thoát cho thấy nhóc con ngày nào đã quá đỗi trưởng thành. Lời em nói, nhất định là lời của sự suy nghĩ thấu đáo, cho nên tôi không còn cách nào khác ngoài im lặng, cùng em cảm nhận mùi vị biển khơi đã khắc sâu vào tiềm thức.

Sau những ngày vạch trần tội ác của lũ khốn nạn kia, rốt cuộc bọn chúng cũng bị dồn vào bước đường cùng, lực lượng của chúng giờ chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay. Cho nên, tôi cùng nhóc con và những người anh em, nhận trọng trách tới đây để chiến đấu với hang ổ trọng yếu của bọn chúng, như thể tôi đang thay mặt ba mẹ mình, thực hiện nốt nhiệm vụ cuối cùng đó. Cho dù có như thế nào, chúng tôi nhất định phải thành công. Bởi vì tôi tin sau đó tôi và em sẽ trở lại với cuộc sống bình thường, một cuộc sống như chúng tôi vẫn luôn mơ ước...

[TAEKOOK](LONGFIC) VẠN KIẾP VẪN YÊU EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ