"Dừng lại hết đi. TAO SẼ GIAO NÓ CHO CHÚNG MÀY."
Mọi thứ đột nhiên im lặng ngay sau khi tôi hét lớn lên, chỉ còn lại tiếng sóng biển ầm ì theo cơn gió. Đó là điều mà có lẽ tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra khi biết nó quan trọng như thế nào. Nhưng với tình hình này, để cứu tất cả mọi người, những người anh em tốt, và cả người tôi yêu nhất, tôi nhất định phải chấp nhận, dù biết đó là điều ngu xuẩn nhất.
"Không TaeHyung, anh không được..."
"Hay lắm, mày đã đưa ra quyết định rất thông minh."
Hắn ta ngay lập tức đẩy JungKook thật mạnh và ngã vào chỗ những người anh em vừa bị đánh, cùng nhau gặm nhấm cái đau khắp da thịt. Tôi ngoài việc đưa mắt nhìn đau xót thì không thể nói được gì nữa. Chính tôi đã làm họ thất vọng. Một người đại ca đáng thất vọng.
Tôi thều thào:
"Chúng mày mau đưa họ đến chỗ an toàn, tao sẽ chỉ chúng mày chỗ có con chíp."
"Mày đừng lo, bọn chúng sẽ được an toàn, nhưng mà..."
Cách hắn ta ngừng lại làm tôi cảm thấy không bình thường.
"Mày biết mà, bọn tao phải có con tin chứ, bọn tao sẽ giữ lũ này cho tới khi có được thứ đó, và nếu mày tìm cách chạy trốn, thì từng đứa một, và cuối cùng sẽ là người yêu của mày, sẽ chết dưới nòng súng của bọn tao."
"Tao... nhất định sẽ không để ai phải chết."
Tiếng sóng vỗ như âm thanh gầm gừ của một loài thú dữ, từng đợt sóng dồn dập ấn vào vách đá cheo leo, bọt trắng tung tóe đến vài mét. Tôi đứng bên trên, nói đúng hơn là đang bị áp giải đi ngang qua thành vực, đưa mắt nhìn xuống thật hoa mắt. Cái nắng chói lọi nóng gắt trên đỉnh đầu, gió thổi từ khơi xa mạnh đến mức không đứng vững, trước mắt cũng lờ mờ và sáng chói, tôi không thấy rõ nữa, hoặc do tôi quá kiệt sức?
Rốt cuộc bọn khốn này muốn dẫn tôi đi đâu, nếu thật sự muốn lấy vật đó, đáng lẽ giờ này đã phải trên thuyền về Seoul chứ?
Bước chân tôi chậm dần, vực đá vẫn kéo dài thườn thượt. Dưới ánh nắng chói lọi bao lấy toàn cảnh vật, bỗng nhiên tôi thấy nụ cười ngờ nghệch của em, JungKook, em vẫn đang ổn chứ, tôi đang trên đường cứu em đây, cố lên, thêm một chút nữa. Và nếu cứ kéo dài thế này, tôi e rằng không đi nổi nữa. Nhưng giọng nói oai oái của tên khốn đó làm tôi tỉnh ra.
"Mau lên, mày định tìm cái thuyền ở đâu nữa thằng ngu này. Mẹ nó, mày biết nãy giờ bao lâu rồi không?"
"Đại ca, không biết nữa, đáng lẽ từ mỏm đá này nhìn xuống phải thấy chiếc thuyền của chúng ta, nhưng quan sát nãy giờ vẫn không thấy"
"Vậy thì mày mau xuống đó tìm, coi nó trôi ở đâu, dẫn bọn tao đi trên đây làm cái mẹ gì?"
"Thì quan sát từ trên đây vẫn hơn chứ, đại ca đừng nóng, bọn em sẽ tìm ra thôi!"
"Chết tiệt chiếc tàu nó trôi ở đâu chứ, chúng ta đã đi qua hết mấy eo biển rồi lại không thấy."
"Khốn nạn, tao mà có được con chip rồi thì tụi bây chết với tao. MAU ĐI TÌM ĐI LŨ NGU."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TAEKOOK](LONGFIC) VẠN KIẾP VẪN YÊU EM
أدب الهواة"JungKook, tôi nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ dành cả đời còn lại để yêu em" "Và nếu như, nếu như kiếp này tôi yêu em không đủ, kiếp sau tôi hứa sẽ tiếp tục yêu em..."