Lâm Phương Văn ra mắt một năm, lần đầu tiên nhận được tiền bản quyền của anh, là một con số ấn tượng.
"Em thích quà gì?" Anh hỏi tôi.
"Không cần tặng quà cho em đâu." Tôi nói có phần trái lương tâm. Tôi đương nhiên muốn nhận quà của người yêu rồi.
Anh nhìn tôi chằm chằm, giống như nhìn thấu tâm sự của tôi: "Em thích quà gì, nói đi."
"Anh thích tặng quà gì cũng được." Tôi thành thật nói với anh.
Tôi vẫn luôn hồi hộp mong chờ món quà đó, hơn nữa càng ngày càng tin sẽ là một chiếc nhẫn. Thế nhưng, tôi nhận được không phải là chiếc nhẫn, mà là một cây đàn violin.
"Sao anh lại tặng đàn violin cho em." Tôi rất khó hiểu.
"Bộ dạng em kéo đàn violin sẽ rất đẹp." Anh trả lời.
"Nhưng em không biết kéo đàn violin."
Đó là một cây đàn violin đắt tiền. Anh tặng tôi, không quan tâm tôi có sử dụng nó hay không. Đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi, tôi không nỡ lãng phí nó.
"Cậu có biết thầy dạy kéo violin nào không?" Tôi hỏi Địch Chi.
"Cậu muốn học đàn violin á?" Cô bạn rất kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Địch Chi bật cười thật lâu bên đầu kia điện thoại, rồi mới nói: "Cậu học violin? Cậu quên cậu mù tịt nhạc điệu sao? Cậu hát còn lạc giọng nữa là. Cậu có biết đàn violin là dễ bị lạc nhịp nhất không?"
Tôi đứng đối diện với chiếc gương lớn, gác đàn violin lên trên vai, đặt cây vĩ lên dây đàn. Tôi bắt chước giống như những nhà vĩ cầm nổi tiếng thế giới, kéo đàn vô cùng nhập tâm.
Bộ dạng kéo vĩ cầm của tôi thật sự đẹp à?
Địch Chi nhanh chóng giúp tôi tìm được một thầy dạy vĩ cầm. Ông đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm dạy học, đã từng dạy dỗ một thần đồng violin tám tuổi khi xưa, rất nhiều người đều ngưỡng mộ muốn được thầy dạy cho.
Thầy violin họ Dương, tên Vận Nhạc. Đảo ngược cái tên đó lại thành "Nhạc Vận Dương"[1], thì rất phù hợp với nghề nghiệp của ông. Ông chỉ cao hơn cây đàn violin một chút, đó có lẽ là nguyên nhân ông chỉ có thể kéo đàn violin. Mặc dù đang trong lớp học tại nhà riêng của mình, ông vẫn mặc âu phục chỉnh tề, cử chỉ nho nhã. Chắc hẳn ông là một mỹ nam... vào hai mươi năm trước. Tôi dám khẳng định ông đội tóc giả, tôi không thấy được chân tóc của ông. Ông ta thu học phí đắt như vậy, lại không đi đặt một bộ tóc giả có chất lượng một tí, thật quá keo kiệt. Trên tường nhà ông ta treo đầy hình ông chụp cùng học trò. Học trò của ông đều là những đứa trẻ, có lẽ tôi là người già nhất. Mặc dù trước mặt Địch Chi tràn đầy tự tin, thực ra tôi một chút lòng tin cũng không có. Tôi trời sinh đã mù nhạc, cho rằng mình cả đời sẽ cách biệt với âm nhạc. Nhưng tôi không ngờ mình lại vì một người đàn ông mà đi học nhạc.
[1] Nhạc Vận Dương - 乐韵扬: có nghĩa là tiếng nhạc cất cao.
Trong lúc chờ đợi, một học sinh khác của Dương Vận Nhạc đến. Hóa ra tôi không phải là học trò già nhất, người đàn ông kia cũng gần ba mươi tuổi. Anh ta đeo một đôi kính rất dày. Đôi mắt ti hí rất giống hai hạt đậu tằm, anh ta cận ít nhất cũng bốn năm độ. Chúng tôi tán gẫu với nhau. Tôi hỏi anh ta sao lại học violin. Anh ta nói anh ta đánh cược với bạn bè, học được một loại nhạc cụ trong vòng một năm.
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GÁI TRÊN CÂY SAKÊ - Trương Tiểu Nhàn ( Quyển 1)
Любовные романыThể loại: Hiện Đại, Tình Cảm, HE Editor: minjay1608 Nguồn: kites.vn Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ. Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được. Cũng có người nói rằng vấn...