Đặng Sơ Phát đáng thương nhìn cô nàng.
“Đặng Sơ Phát là đàn ông tốt.” Tôi chữa lại.
“Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy.”
Đặng Sơ Phát cười khổ. Anh ấy giống như một người lái đò giàu tình cảm. Anh sinh ra và lớn lên trên hòn đảo nhỏ, suốt ngày làm bạn với biển. Đại khái anh ấy sẽ không hiểu tình cảm phức tạp của loài người.
Hai ngày sau khi rời đảo Nam Nha, Địch Chi đã làm một chuyện khiến tôi không ngờ.
“Tớ mới ăn cơm xong với Lâm Phương Văn.” Cô ấy báo cho tôi biết.
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn như xưa. Sự thay đổi của đàn ông chưa bao giờ kịch liệt so với phụ nữ. Tớ nói với anh ấy, cậu đã chia tay với Từ Khởi Phi. Anh ấy vẫn còn yêu cậu.”
“Anh ấy sẽ không nói như vậy.”
“Là tớ nhìn ra.”
“Lâm Phương Văn không phải một người đàn ông có thể phó thác cả đời.” Tôi nói đều đều.
“Từ khi nào cậu trở nên yếu bóng vía như thế? Cái gì là suốt đời suốt kiếp? Nếu cậu chỉ muốn tìm một người để phó thác cả đời, thì sẽ chọn Từ Khởi Phi.”
Địch Chi nói đúng, nếu tôi muốn tìm một người để giao phó cả đời, thì tôi đã không bỏ Từ Khởi Phi. Vấn đề là tôi muốn ở bên Lâm Phương Văn suốt đời suốt kiếp, nhưng e rằng anh không làm được. Tôi không muốn lại dùng nỗi đau để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi.
“Tớ đã đưa số điện thoại của cậu cho Lâm Phương Văn. Chắc hẳn anh ấy sẽ tìm cậu, khi đó cậu tự đi mà từ chối.”
Lâm Phương Văn không tìm tôi. Tôi quá hiểu anh, anh sẽ không cầu xin tôi. Anh đã phá lệ cầu xin tôi một lần, lần đó tôi đã cự tuyệt anh. Anh nhất định sẽ không cầu xin tôi lần nữa, mà tôi cũng không cầu xin anh.
Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến. Tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, anh đến chậm tròn một mùa.
“Em có rảnh không?” Giọng của anh có gì đó không ổn.
“Có. Anh đang ở đâu?”
“Anh ở gần đây, anh tới tìm em được không?”
“Được.”
Tôi chạy đi tắm, trong thời gian ngắn nhất làm mình tỏa sáng nhất có thể.
Lâm Phương Văn đến.
Chúng tôi không nói những câu từ khách sáo, giống như hai người bạn đã lâu không gặp.
“Chỗ này cũng được.” Anh mở miệng nói.
“Chỉ có hơn ba mươi ba mét vuông.”
“Có ban công à.” Anh ra ban công.
Tôi không nói cho anh biết, tôi vì cái ban công kia mới mua căn phòng này. Tôi vẫn luôn nhớ cái ban công ở nhà anh.
“Anh vẫn còn ở Tiêm Sa Chủy chứ?” Tôi hỏi về anh.
“Ừ, anh không muốn rời xa cái ban công kia.” Anh nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ GÁI TRÊN CÂY SAKÊ - Trương Tiểu Nhàn ( Quyển 1)
RomanceThể loại: Hiện Đại, Tình Cảm, HE Editor: minjay1608 Nguồn: kites.vn Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ. Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được. Cũng có người nói rằng vấn...