C3-2: Bài hát đêm giao thừa (2)

70 0 0
                                    

Anh ngoan ngoãn không có quên. Địch Chi và Vệ An đều mặc áo khoác da đen, vô cùng giống nhau. Quang Huệ đi cùng Tôn Duy Đống. Tôn Duy Đống mặc đồ vest, Quang Huệ mặc bộ váy dài sang trọng, mái tóc buông dài sau lưng, xem ra khá chín chắn. Tôi và Lâm Phương Văn trông có vẻ bình thường, không thời trang cũng không sang trọng.

Ba người đàn ông vì ba người phụ nữ mà ngồi cùng một chỗ. Bọn họ thật sự không có chủ đề nói chuyện chung. Vệ An thì không ngừng nói về xe, anh ta chuẩn bị tham gia giải đấu Grand Prix Ma Cao. Tôn Duy Đống uốn nắn phương pháp đánh răng của chúng tôi. Trong cuộc sống của anh ta, thì ra chỉ có hai thứ: hàm răng và Quang Huệ. Lâm Phương Văn tương đối trầm mặc, sự im lặng của anh giữa họ có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Còn mười giây là đến năm 1988, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu đếm ngược mười giây.

"Chúc mừng năm mới!" Sáu người chúng tôi nâng chén chúc tụng.

"Tình yêu vĩnh cửu." Địch Chi la lớn.

"Phụ nữ muôn năm!" Vệ An hùa theo.

"Bây giờ là năm mới, liên quan gì đến phụ nữ?" Địch Chi cười mắng anh ta. Địch Chi luôn yêu đàn ông có chỉ số thông minh thấp hơn cô.

Trên sân khấu, một phụ nữ Philippin mập mạp hát một bài thể loại blue. Tôi và Lâm Phương Văn ôm nhau giữa sàn khiêu vũ. Tôi đang có tâm sự khó nói. Còn hơn mười mấy tiếng nữa là đến lễ trao giải Kim Khúc, anh vẫn không mời tôi đi cùng. Phải chăng anh không muốn ở một nơi như thế, công khai thừa nhận tôi là bạn gái của anh.

"Giao thừa sang năm, chúng ta còn có thể bên nhau không?" Tôi hỏi anh.

"Sao lại không?" Anh nói.

Tôi thường nghĩ hai người sẽ không thể ở bên nhau mãi mãi. Gắn kết là ngoại lệ, chia xa mới là lẽ tất nhiên. Chúng ta đều vì cuối cùng sẽ chia xa mà hiện tại yêu nhau cuồng nhiệt.

Người phụ nữ mập mạp rời sân khấu. Một người cầm đàn violin trên tay lên buổi diễn, tiếng đàn ai oán thê lương, không thích hợp với buổi tối hôm đó.

"Đây là 'Vive L'Amour[4]". Lâm Phương Văn nói cho tôi biết.

[4] Vive L'Amour (Tình yêu muôn năm): là một bản nhạc của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Anh- Edward William Elgar.

Vào giây phút đó, tôi thật lòng muốn nói cho anh biết tôi đang lén học violin. Hơn nữa, đã có vô số lần tôi muốn từ bỏ. Tôi vẫn còn muốn phàn nàn chuyện anh tặng đàn violin cho tôi, làm tôi chịu nhiều đau khổ. Song, người trên sân khấu đang diễn tấu "Vive L'Amour", khi tình yêu muôn năm rồi còn có gì phải oán hận chứ?

Rời khỏi Casablanca, Địch Chi đề nghị đến vũ trường. Thấy tôi và Quang Huệ tỏ ý không hứng thú lắm, cô nàng mới lanh trí nói: "Bây giờ hẳn là thời gian dành cho hai người, chúng ta mỗi người mỗi ngả thôi. Lâm Phương Văn, ngày mai phải đoạt được giải thưởng nha! Em sẽ đến cổ vũ!" Địch Chi nói với Lâm Phương Văn.

Chúng tôi ngồi bên bờ biển, đợi mặt trời mọc năm 1988. Bầu bạn với chúng tôi không phải là "Ngày mai", mà là sự im lặng.

Là tôi không kìm được mở miệng trước: "Có muốn em đi cùng anh không?"

Anh lấy ra chiếc walkman từ trong túi của mình, đem tai nghe gắn vào lỗ tai tôi, là một bài hát mới.

CÔ GÁI TRÊN CÂY SAKÊ - Trương Tiểu Nhàn ( Quyển 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ