C2-1: Tình yêu biến mất cùng lời nói dối (1)

37 0 0
                                    

1.

"Anh có thể yêu Cát Mễ Nhi hay không?" Tôi hỏi Lâm Phương Văn.

Anh nhìn tôi, bực bội nói: "Sao anh lại yêu cô ta?"

"Cô ấy rất đáng yêu!" Tôi nói.

"Em còn đáng yêu hơn!" Anh dùng tay vỗ nhẹ đầu tôi.

"Phụ nữ giống dân bản xứ không phải có một sức hấp dẫn đặc biệt sao?" Tôi thắc mắc.

"Em cũng là dân bản xứ!"

"Dân bản xứ gì chứ?"

"Dân bản xứ Hồng Kông!" Anh cười nói.

Tôi hỏi như vậy là vì Lâm Phương Văn nói với tôi rằng anh muốn đi học lặn.

"Anh theo Cát Mễ Nhi học à?"

"Anh tham gia khóa học lặn, sau khi học xong lý thuyết, còn phải thực tập ở bể bơi, sau đó mới có thể ra biển. Lúc đó, Cát Mễ Nhi có thể dạy anh rồi."

"Có phải rất nguy hiểm không?" Tôi lo lắng.

"Mỗi năm, người chết đuối còn nhiều hơn so với người lặn chết ngoài ý muốn à." Anh phản đối.

"Đó là vì người bơi nhiều hơn người lặn rất nhiều mà!" Tôi phản bác.

"Em yên tâm đi! Không sao đâu."

Tôi không hỏi anh vì sao muốn học lặn. Anh là kiểu người có thể vì hứng chí nhất thời mà làm bất cứ chuyện gì. Chỉ là, vào lúc này tôi không biết anh là vì hứng thú hay là vì Cát Mễ Nhi. Nếu Uy Uy không rời đi, thật tốt biết bao?

Vì sao tôi lại lo lắng và nghi ngờ? Là tôi không có lòng tin với anh, hay là suy nghĩ này căn bản là rất bình thường? Đối với sự xuất hiện của bất cứ người phụ nữ hơi có chút điều kiện bên cạnh người đàn ông mình yêu, chúng ta sẽ luôn có rất nhiều liên tưởng. Anh ấy có bị cô ta hấp dẫn không? Anh ấy sẽ yêu cô ta sao? Trong cuộc đời mình, chúng ta có bao nhiêu lần lặp đi lặp lại một số lo lắng như thế? Nhưng ghen ghét bé nhỏ này, nó vốn là bản chất của tình yêu có thể là không có căn cứ, cũng không có nguyên do.

2.

Thẩm Quang Huệ cuối cùng cũng bắt đầu hẹn hò với Dư Bình Chí nhỏ hơn cô ba tuổi. Có lẽ chính bản thân cô cũng không ngờ rằng như vậy? Khi còn là một học sinh trung học, cô yêu thầy thể dục Lão Văn Khang hơn cô ba mươi sáu tuổi, rất nhiều năm sau cô lại yêu một người đàn ông trẻ hơn cô ba tuổi. Số phận thật thích trêu đùa cô.

Cô bạn nói: "Lâu rồi không được người ta theo đuổi, cũng là một chuyện tốt."

Thẩm Quang Huệ hình như chưa bao giờ quá yêu một ai. Những năm gần đây, cô cũng chưa từng gặp người đàn ông nào. Mỗi lần cô si mê đều không yêu đương hết mình. Mỗi lần yêu đương, cô cũng đều giữ lại đường lui. Sau này, tôi cuối cùng cũng hiểu cô ấy. Khi một người đã từng bị tình yêu bán đứng và đùa giỡn, lòng ôm hận, vậy thì thứ cô ấy yêu nhất chỉ có bản thân mình.

Dư Bình Chí có một sở thích đó là vào bếp, cũng rất thích ăn đồ ăn của mẹ. Bà không có giây phút nào rảnh rỗi, lúc có cảm hứng dâng trào, bà sẽ nấu rất nhiều món ngon cho bạn bè nếm thử. Thẩm Quang Huệ cũng ăn không ít, hơn nữa còn khen không ngớt. Buổi tối một ngày nọ, Quang Huệ cầm một giỏ gà nướng rượu do mẹ của Dư Bình Chí làm, hẹn Địch Chi đến nhà tôi cùng thưởng thức.

CÂY SAKÊ RA ĐI - Trương Tiểu Nhàn (Quyển 2)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ