C3-5: Ngựa gỗ xoay trong gió (5)

32 0 0
                                    

7.

Phó Thanh Lưu năm nay gần bốn mươi tuổi, khá cao, ốm, và có một đôi mắt sâu sắc. Tôi đã đọc tư liệu về ông ta. Ông ta xưng bá kỳ đàn, và có một cuộc hôn nhân thất bại. Vợ ông ta vì không thể chịu được thế giới chỉ có cờ vây của ông ta, mà năm năm trước, trước đêm ông ta đến Nhật Bản tham gia thi đấu bà đã bỏ nhà đi. Hàn Tinh Vũ nói đúng, Kỳ vương quá cô đơn, người phụ nữ của họ cũng cô đơn không kém.

Phó Thanh Lưu rất thích Hàn Tinh Vũ. Hai người họ trao đổi về kỹ thuật đánh cờ thao thao bất tuyệt. Tôi trở thành một người ngoài cuộc, giống như là đứng ngoài xem hai vị cao thủ võ lâm luận kiếm vậy.

“Chúng ta chơi một ván cờ đi!” Phó Thanh Lưu đưa ra đề nghị với Hàn Tinh Vũ. Xem ra ông ta ngứa nghề rồi.

“Được!” Hàn Tinh Vũ cũng hăng hái bừng bừng.

Thần đồng đấu với Kỳ vương sẽ có cục diện thế nào.

Lúc họ đánh cờ, tôi càng giống người ngoài cuộc.

“Tôi thua rồi!”

Sao anh lại thua? Tôi không hiểu.

“Cậu đã chơi rất hay!” Phó Thanh Lưu an ủi anh.

Hàn Tinh Vũ trở nên có phần ủ rũ.

Khi rời khỏi khách sạn mà Phó Thanh Lưu ở, tôi hỏi Hàn Tinh Vũ: “Anh muốn ăn gì, cho tùy chọn đó!”

“Hôm khác ăn được không? Hôm nay anh có chút việc muốn làm.” Anh nói.

Không phải anh đã nói anh không thích trò chơi chỉ có thắng hoặc thua sao? Sao thua rồi lại chán nản như vậy? Mặc dù đối phương là Phó Thanh Lưu, nhưng mùi vị thất bại cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Anh chơi cờ chưa bao giờ thua. Nếu không phải vì giúp tôi làm phỏng vấn thì anh sẽ không phải nếm mùi thất bại. Đều là tại tôi không tốt.

Sau khi chia tay hôm đó, tôi không nhận được tin tức gì của anh. Không phải anh giận tôi đó chứ? Lúc không gặp được anh, trong lòng tôi lại có chút nhớ đến anh, sợ từ nay về sau không được gặp anh nữa. Đây là tình cảm khó có thể giải thích biết bao? Có lẽ, tôi cũng không hiểu anh, khoảng cách giữa tôi và anh quá xa, chỉ mình tôi đơn phương mà thôi. Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thất tình quá khao khát tình yêu. Nhưng tình yêu lại xa xôi không thể chạm đến được.

8.

“Em vẫn còn nợ anh một bữa cơm.” Hàn Tinh Vũ vui vẻ nhắc tôi qua điện thoại.

Tôi còn tưởng anh sẽ mãi mãi không xuất hiện lại nữa.

Lúc gặp nhau ở nhà hàng, đầu tóc của anh hơi lộn xộn, râu cũng chưa được cạo. Chẳng nhẽ anh trốn ở đâu đó khóc sao? Anh còn chưa mở miệng nói, tôi đã vội vã an ủi anh:

“Thua dưới tay Phó Thanh Lưu, cũng là thua vinh quang.”

“Anh ta đã nhường anh rất nhiều bước.” Hàn Tinh Vũ nói.

“Anh ta lớn hơn anh nhiều tuổi như thế, cho dù bất phân thắng bại cũng không tính là thắng, thua cũng không tính là thua.”

Anh mỉm cười: “Em cho rằng anh không thể chấp nhận thất bại sao?”

“Vậy sao hôm đó anh rầu rĩ thế?”

CÂY SAKÊ RA ĐI - Trương Tiểu Nhàn (Quyển 2)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ