C4-4: Một vùng trời xanh nhất (4)

33 0 0
                                    

11.

Cửa hàng bánh mì ở tầng hầm bách hóa Sùng Quang sắp đóng cửa, tôi cầm hai chiếc bánh Canelé cuối cùng đi thanh toán.

“Bác có thể cho con biết, loại bánh ngọt này làm thế nào không?” Tôi hỏi bác lớn tuổi phụ trách thu tiền của cửa hàng.

Người Nhật Bản nói tiếng Trung đã trả lời tôi rằng: “Cô phải hỏi thợ làm bánh, chỉ có cậu ta mới biết làm.”

Thợ làm bánh người Nhật trẻ tuổi kia đã thay sang quần áo khác, nách kẹp một tờ báo, đang định rời khỏi.

“Anh có thể cho tôi biết bánh Canelé này làm như thế nào không?” Tôi chạy theo hỏi anh ta.

“Phương thức bí truyền không thể tiết lộ ra ngoài.” Anh ta nói thẳng.

Tôi đưa danh thiếp cho anh ta, lại nói:

“Tôi là phóng viên, muốn giới thiệu món điểm tâm ngọt này của các anh.”

“Đây là quy định của công ty, tuyệt đối không thể nói.” Anh ta lạnh lùng như một kiếm khách Nhật Bản, có chết cũng không chịu giao ra bí kíp trong người mình.

“Được báo chí giới thiệu sẽ càng được yêu thích.” Tôi cố gắng thuyết phục anh ta.

“Không được.” Anh ta dứt khoát từ chối, nói xong liền lên thang cuốn.

Tôi xuôi theo thang cuốn đuổi theo anh ta, dùng phép khích tướng đối phó với anh ta.

“Có phải món bánh này rất dễ làm, anh sợ người khác sẽ làm tốt hơn anh?”

Anh ta vẫn không có phản ứng, quay đầu nói với tôi:

“Cô này, ở đây chỉ có mình tôi làm món bánh này, cô nói gì cũng vô dụng.”

Anh ta ra khỏi trung tâm bách hóa, vào một cửa hàng đĩa hát. Tôi cũng đi theo anh ta.

“Xin anh hãy nói cho tôi biết, được không?” Tôi chuyển sang năn nỉ.

“Cô à, xin đừng theo tôi nữa. Con gái Hồng Kông đều như vậy sao?”

“Không, chỉ có tôi da mặt đặc biệt dày thôi. Thật lòng nói với anh, tôi muốn làm món này cho người tôi thích ăn. Tôi hứa với anh, tuyệt đối sẽ không viết ra, đồng ý nha?”

Anh ta không nhìn tôi mà tiếp tục xem đĩa nhạc.

Tôi vốn muốn làm bánh quy chocolate cho Hàn Tinh Vũ ăn. Nhưng mẹ của Dư Bình Chí nói đúng, sáng tạo một kỷ niệm khác có lẽ sẽ càng đẹp hơn. Tôi chưa thấy bầu trời mà Hàn Tinh Vũ ngắm lúc nhỏ, cũng chưa từng ăn món bánh quy mà khi nhỏ anh đã ăn. Tôi sao lại tham lam như thế, muốn dùng món bánh quy của mình làm để đổi lấy hồi ức của anh sao? Địch Chi nói rất đúng, tôi cũng rất yêu bản thân mình.

Tôi thấy thợ làm bánh kia lấy một đĩa nhạc của Cát Mễ Nhi.

“Anh thích nghe bài hát của cô ấy sao?” Tôi hỏi.

Anh ta cười rất rạng rỡ: “Tôi rất thích!”

Tôi nhất thời nóng lòng, vội nói với anh ta:

“Tôi quen cô ấy. Tôi có thể lấy được chữ ký của cô ấy, chỉ cần anh nói cho tôi biết cách làm bánh Canelé.”

Anh ta nhìn tôi, cuối cùng cũng hỏi: “Thật chứ?”

CÂY SAKÊ RA ĐI - Trương Tiểu Nhàn (Quyển 2)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ