Chương 9

365 18 1
                                    

Trở lại Đài Loan, Jiyeon tự nhốt mình trong nhà. Phần lớn thời gian, nàng luôn nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà như mất hốn, mai đến khi màn đêm buông xuống mà nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến buổi sáng khi ánh mặt trời ló dạng nàng tỉnh lại, nàng mới phát hiện chính mình còn sống trên đời.

Thời tiết trời trong nắng ấm như thế, ánh mặt trời vẫn là chói mắt như thế , tiếng chim hót, hương thơm của cỏ hoa, mọi thứ vẫn chưa biến mất.Nhưng là, lòng của nàng đau quá, thần kinh của nàng rối rắm, nỗi đau xót trọn đời ngăn cách cư nhiên như thử thấm vào ruột gan, so với chết còn thống khổ hơn, thống khổ đến mức toàn thân như không còn sức lực, ngay cả sức để rơi lệ cũng không còn.

Tiếng chuông cửa vội vã vang lên, cứ vang mãi làm Jiyeon rốt cuộc đầu hàng ráng ngồi dậy bước ra mở cửa.

"Jiyeon! Cám ơn trời đất em không có việc gì, tại sao mấy hôm nay không liên lạc, cũng không điện thoại báo với anh đã trở về? Làm cho anh vội muốn chết, còn tưởng rằng em đã gặp phải vấn đề gì?" Lee Hongbin nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra.

"Em không sao." Nàng bình thản trả lời, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

"Em có xem báo không? Chính phủ Nhật Bản đang quy mô lùng bắt bang hội hắc đạo Anh Bang, nghe nói có một người nặc danh, gửi bạch phiến và các chứng cớ đến cho cục điều tra, đã tạo cơ hội cho cảnh sát Nhật Bản nắm lấy danh sách phần tử Anh Bang không hợp pháp, trong đó có liên can đến bọn Nanh Sói ở Đài Loan, thì ra bọn họ và Anh Bang có móc nối với nhau, cái người nặc danh kia, có phải là em không?" Hắn đem tờ báo để trước mặt nàng.

Nàng nhún vai, ảm đạm cười, ngã ngồi ở sô pha thượng.

"Người gởi là em, nhưng người lấy được bạch phiến là L Kim, là anh ấy đưa cho em."

"L Kim? Tại sao lại như vậy?" Hắn không thể tin."Anh ấy và em đến Nhật Bản? Giúp em làm tình báo?"

Nàng nở ra nụ cười thống khổ, trong mắt lộ vẻ trống rỗng. Hongbin ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của Jiyeon,lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Tinh thần em trông có vẻ không tốt lắm, em bị bệnh sao?"

"Anh ấy đã chết."

Lee Hongbin giật mình sửng sốt, như chưa hiểu kịp.

"Em nói cái gì? Ai đã chết?"

"L Kim. . . . . . Đã chết. . . . . ."

Hắn kinh ngạc không thôi, Jiyeon đem những chuyện đã trải qua đại khái thuật lại cho hắn nghe.Lee Hongbin cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Em yêu anh ấy?"

Nàng vô lực gật đầu, ngả ra phía sau tựa lưng vào ghế, thống khổ nói:" "Khi anh ấy chết, trong nháy mắt em mới phát hiện ra là em đã yêu anh ấy sâu đậm..."

"Jiyeon, em còn có anh. . . . . ."

Nàng lắc đầu."Hongbin, chúng ta không có khả năng."

"Anh biết. . . . . . Anh vĩnh viễn sẽ không thay thế được địa vị của anh ấy ở trong lòng em, nhưng là. . . . . . Anh sẽ chờ em ."

"Tội gì đâu! Hongbin."

"Em yên tâm, anh sẽ không làm em phải khó xử thêm đâu, nếu có một ngày, em lại gặp được người đàn ông trong mộng của em, anh sẽ chúc phúc cho em."

Jiyeon áy náy nhìn hắn một hồi lâu, mệt mỏi nói: "Em muốn nghỉ ngơi."

"Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đến gặp em."

"Ừm."

Hắn si mê nhìn nàng thật lâu sau, mới lưu luyến không rời mở cửa rời đi,ra cửa mới đi được vài bước, Jung Soojung xuất hiện ở trước mặt chặn đường đi.

"Có việc gì sao ?" Hắn hỏi.

"Em cũng sẽ chờ anh." Nàng ưng thuận hứa hẹn.

"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện."

Nàng đỏ mặt không nói.

Lee Hongbin lướt qua nàng tiếp tục đi, Jung Soojung kêu lên: "Em sẽ không buông tay đâu!"

Hắn quay đầu lại, cười đến bất đắc dĩ, đối nàng nói: "Chúng ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu."

Jiyeon cầm lên tờ tạp chí dày cộp trên mặt tạp chí bốn phía đều đăng việc cảnh sát Nhật Bản lùng bắt những phần tử của bang hội hắc đạo Anh Bang,đột nhiên, lực chú ý của nàng bị một tiêu đề hấp dẫn——

Thủ Lỉnh chín bang phái Thần Điền Cơ bị ám sát!

Tin tức này như đánh sâu vào óc nàng,nàng đột nhiên có loại cảm giác, cái chết của Thần Điền Cơ không phải tầm thường!

Nàng dường như là nhớ tới điều gì đó, muốn giật bắn cả người lên, nàng bỗng dưng muốn đi đến nơi ở của L Kim, nói không chừng. . . . . . Sẽ có kỳ tích xuất hiện!

Một cỗ động lực giống nước suối tuôn trào làm tăng thêm sức lực cho nàng. Đi đến nơi ở của L Kim, trong phòng tràn ngập mùi hương của hắn, nằm ở trên giường hắn, Jiyeon nhớ lại tất cả mọi chuyện hắn đã cùng nàng trải qua. Đôi môi của hắn, lồng ngực ấm áp của hắn,đối nàng luôn bá đạo mà như vậy . . . . . . Ôn nhu.

Cứ như thế, nàng ở nơi đó đợi lại chờ, suốt một tuần,dần dần nàng cũng đã tiếp nhận được sự thật tàn khốc, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa,chuyện này thật ăn mòn lòng của nàng, thống khổ mà ruột gan như đứt rời ra từng khúc.

Ban đêm, Jiyeon như không hồn đi ở trên đường, đi lang thang không có mục đích cố định, giờ phút này tâm tư nàng không còn để ý tới cảnh giác nữa, chưa phát hiện có một người hung tợn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt như tràn ngập hận ý lại lộ ra vẻ âm hiểm đáng sợ!

Vương Thiên Bá đi theo ở phía sau, hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã để cho hắn tìm được Park Jiyeon rồi, người phụ nữ này ngày đêm hắn đều muốn thủ tiêu, cư nhiên lại để hắn tìm được, hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!

Jiyeon vẫn đi tới, dần dần rời xa ánh đèn sáng rực rỡ và đám người ồn ào kia, đi đến cuối đường mới phát hiện phía trước là góc chết, nàng xoay người nghĩ muốn đi trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện Vương Thiên Bá đang cầm súng chỉ ngay vào tim nàng.

"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay của tôi ." Hắn cười quỷ dị, thân thể run run dữ tợn.

Jiyeon cảnh giác nhìn trừng trừng hắn, mấy ngày nay tinh thần không được tốt, trên người căn bản không mang vũ khí gì, nơi này dân cư rất thưa thớt, hơn nữa mấy ngày liền ngủ không đủ giấc, vả lại cũng không ăn uống gì được nhiều,thật sự không có sứ lực để đối phó với tến Vương Thiên Bá này,tình huống này đối với nàng phi thường bất lợi.

"Muốn giết tôi?"

"Không tồi! Tôi hôm nay không giết cô là không thể! Người đàn bà đê tiện này, ta đã mời nhiều sát thủ đến giết cô như vậy, đều giết không được cô, ngay cả L Kim cũng không thể giết cô! Ta cứ ám ảnh nếu cô không chết, lòng ta ngày đêm xót xa không an, thề phải tự tay ta làm thịt ngươi hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục để cho ta chờ đến ngày này, cô chịu chết đi!"

"Vương Thiên Bá, giết tôi, anh cũng khó trốn lưới pháp luật."

Hắn cuồng tiếu nói: "Nơi này bốn bề vắng lặng, ai sẽ biết tôi giết cô? Mạng của cô hiện tại ở trong tay tôi, ta muốn đánh cho cô một trận nhừ tử, chậm rãi tra tấn ngươi đến chết!"

"Tốt, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh cho rằng giết tôi rồi còn có thể bình an vô sự, vậy mười phần sai ! Nếu anh không sợ L Kim đuổi giết, liền nổ súng đi!" Nàng dị thường bình tĩnh, không muốn sống bạo gan đánh cược một ván, mọt bên lừa gạt hắn, mặc cho hắn có tin tưởng không! Bởi vì, nàng cái gì cũng không để ý!

"Buồn cười! L Kim đuổi giết tôi? Chắc là người đàn bà điên này sợ tới mức thần kinh thác loạn ! L Kim sát thủ là tôi bỏ tiền ra mướn hắn giết cô, tôi giết cô chẳng qua như hắn đánh rắm một cái?"

Nàng nở ra nụ cười sáng rực rỡ nhưng lạnh lùng, bước lên phía trước tiến gần miệng khẩu súng của hắn, không hề kiêng kị nói: "Tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, nếu anh giết tôi, L Kim tất nhiên dù chân trời góc biển cũng sẽ đuổi giết anh, mà anh phải ngày ngày đêm đêm trốn tránh sự đuổi giết của anh ây, suốt ngày ăn không ngon, ngủ không yên, mọi lúc đều lo lắng đề phòng cho sinh mạng chính mình khó giữ được. Nếu không sợ lời tôi nói liền nổ súng đi!"

Vương Thiên Bá mặt xanh mét , kêu lên: "Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô sao! Tôi sẽ giết cô!"

Hắn kích động lấy họng súng để ở mi tâm của nàng, Jiyeon thản nhiên đôi mắt nhìn hắn không hề chớp một cái, mãi đến khi thấy Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh.

Đột ngột. một câu lãnh khốc giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng Jiyeon truyền đến."Anh dám nổ súng thử xem."

Vương Thiên Bá giống như gặp quỷ sợ tới mức rút lui vài bước, mũi súng vẫn là chỉ vào Jiyeon, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kinh hoàng nhìn về phía người mới đến."L. . . . . . L Kim!"

"Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, giao dịch của chúng ta hủy bỏ."

"Hủy bỏ? Anh, anh. . . . . . Cô . . . . . ."

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của cô ấy, tôi đếm tới ba, nếu anh còn nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi liền đánh gãy tứ chi và hai mắt của anh."

Ánh mặt lợi hại của hắn lạnh lẽo, trừng nhìn hắn run rẩy Vương Thiên Bá biết hắn sẽ nói được làm được.

"Tôi . . . . . Tôi lập tức đi ngay!" Hắn sợ tới mức té, hiện tại giữ mang là quan trọng hơn, dùng hết tất cả các sức lực kéo lê thân hình béo ục ịch, lấy tốc độ trăm mét nhanh chóng biến mất trược mặt hai người bọn họ.

Jiyeon chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng, lòng của nàng giống như sắp nhảy ra.

Không có khả năng! Hắn không có khả năng còn sống!

Đến khi đôi mắt của nàng chạm vào gương mặt quen thuộc tuấn khốc kia, lại thấy khóe miệng lạnh lùng kia mỉm cười.

Quả thật là hắn! khí chất thần bí phát ra từ người hắn, người đàn ông có phong cách vương giả kia, và đôi mắt mê hoặc lòng người đang khóa chặt nàng.

Jiyeon không có phản ứng buồn hay vui, nửa tháng này đã gây sức ép thất thần, cơ hồ đã hao hết tinh lực của nàng, đã không biết nên có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi L Kim đi vào trước mắt nàng, đôi bàn tay to dày ấm áp xoa xoa lên hai gò má lạnh như băng của nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, chứng thật hắn trước mắt là chân thật.

"Xin chào, em có sao không?" Giọng nói vẫn là trầm ấm mạnh mẽ.

"Anh không chết?"

"Muốn anh chết không dễ dàng như vậy."

"Nhưng mà, chính mắt em thấy anh đã bị nổ tan xác, mà thi thể kia. . . . . ."

"Đó là kế di hoa tiếp mộc chi, anh đã đoán trước mưu kế của bọn chúng, nếu không tương kế tựu kế, làm sao có thể để cho Thần Điền Cơ lơi lỏng đề phòng mà giết chết ả ta?"

Tim nàng vẫn là đập mạnh và loạn nhịp thất thần đa nhìn hắn, không thể tin được hai mắt của mình.

"Thực có lỗi, nguyền rủa của em là vô dụng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của em, xem ra việc anh không chết đã phá tan nguyện vọng trong lòng em."

"Không phải. . . . . . Không phải, em. . . . . ."

Một giọt nước mắt to tròn không nghe lời chảy xuống khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết của nàng, cả kinh trước phản ứng yếu đuối tiết lộ cảm tình của mình, nàng muốn né ra!

L Kim làm sao có thể buông tha nàng, hắn ôm lấy Jiyeon, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, muốn xem cẩn thận, nàng cư nhiên rơi lệ! Vì hắn?

[MyungYeon ver.] Nữ trinh thám và sát thủ - Mạc Nhan.Where stories live. Discover now