3. Chân dung Dược sĩ (1)

202 29 3
                                    

Trời nhá nhem tối. Đèn đường đã lên sáng choang cả con phố lạ, phồn hoa thành thị quyến rũ níu kéo bước chân khách thập phương, song giờ đây tôi đã chẳng còn một mảnh tâm trí nào để hùa theo những vui thích đó.

Đang bị đuổi giết thì làm sao mà có hứng vui chơi ăn uống được đây?

Tất nhiên tôi chẳng hiểu tại sao mình lại vướng vào một vụ ầm ĩ um xùm như vậy. Tôi cũng toan dừng lại nói chuyện cho rõ ràng rằng có khi hắn tìm nhầm người rồi, hoặc chỉ đơn giản là đứng lại thôi vì có ai nhìn thấy tôi đâu. Song, khi nghe hắn luôn miệng réo cái tên "Kim Mingyu" kèm theo những loại tên gọi kèm hết sức khó nghe như "đồ cặn bã" hay "thằng lừa đảo" thì tôi bất giác toát mồ hôi lạnh, khớp tay khớp chân cứng đờ. Ngoài chuyện vui sướng vì vẫn có ai đó nhìn thấy mình ra, tôi thực sự phiền não gấp nhiều lần bởi tôi sắp bị đuổi cùng giết tận rồi.

Khốn khổ khốn nạn thay cho chàng trai 17 tuổi vừa xuyên không ít lâu thì bỏ mạng nơi đất lạ. Nói lên vừa có cảm giác đau khổ, vừa có cảm giác mỉa mai nhục nhã không gì sánh bằng.

Chạy thêm một lúc, tôi thấm mệt. Xương cốt rã rời, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Từng luồng không khí ra vào khó khăn nơi buồng phổi, hệ thống hô hấp bị bắt ép làm việc đến kiệt sức khiến lồng ngực tôi đau nhói. Tôi không thể chạy thêm được nữa, nhưng người nọ vẫn đuổi theo hết sức ráo riết khiến tôi không có cơ hội dừng lại lấy một giây.

Trước lúc xuyên không một khoảng thời gian ngắn, tôi có đi xem bói. Người ta bảo là gần đây sẽ có một số chuyện xảy ra, nhưng đến thời điểm nguy nan nhất sẽ có người cứu nguy cho tôi. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng có cái quái gì xảy ra được với cuộc đời nhạt toẹt của tôi đây, lại thêm mấy phần mong chờ rằng "cái gì đó" sẽ đến như một sự thay đổi. Tôi nào ngờ được rằng chuyện sẽ đi xa đến thế này, còn vị cứu tinh kia tìm mỏi mắt chẳng thấy.

Thật là bức xúc đến tuyệt vọng rồi.

Người càng lúc càng đông. Tôi chạy chậm lại một chút, cố gắng lẩn vào dòng người. Có lẽ hắn ta cũng thấm mệt, thanh âm chửi rủa càng lúc càng xa, nhưng vẫn một mực đuổi theo không cho "con mồi" là tôi chạy thoát. Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. Hẳn tôi đã đi quá xa so với cây ATM kia, giờ có chạy về thì cũng không biết đường. Đang khổ đau nghĩ đến chuyện hôm nay (nếu thoát được) sẽ phải ngủ đâu đó nơi vỉa hè hay bậc thềm mà tôi muốn tuôn trào hai hàng lệ.

Đột nhiên, có một lực rất mạnh giật lấy cánh tay tôi, khiến tôi lảo đảo suýt ngã. Người kia kéo tôi vào trong một con hẻm nhỏ. Tôi không tài nào nhìn rõ gương mặt khuất trong bóng tối, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng lẫn trong không gian tù túng ẩm mục của con hẻm. Tay người đó lạnh như băng, giữ lấy cổ tay tôi không nới lỏng dù chỉ một phân. Tôi rên rỉ, định giật tay ra, song người nọ thở dài một tiếng, "Đừng lộn xộn nữa."

Nghe vậy, tôi im re, cũng không dám phản kháng gì thêm. Mùi thuốc sát trùng đem đến cho tôi một cảm giác an toàn trong khi xúc cảm lạnh lẽo truyền tới từ cổ tay khiến tôi thanh tỉnh phần nào. Từ đầu hẻm truyền tới một tiếng la hét rất giận dữ, "Kim Mingyu, có giỏi thì ra đây cho tao! Đừng tưởng mày trốn chui trốn nhủi mà thoát được."

[SEVENTEEN] Ảo giác song trùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ