* Chap 16 : Cửa mở gió lùa

1K 62 19
                                    

        JungKook nhớ về những ngày xưa cũ và nhận ra bản thân đã ấu trĩ biết bao. Nó từng choàng vai và hôn lên đỉnh đầu TaeHyung, nó muốn YoonGi tức giận, nó muốn cho anh biết rằng những điều anh luôn lo sợ thì nó ngược lại dễ dàng làm không cần suy nghĩ gì mất công. Nhưng đối phương lại bình tĩnh không chút bận tâm, người trong lòng nó thì ngu ngơ xem như nó chỉ đang đùa. JungKook trong thoáng chốc cảm thấy bản thân thật đáng thương, không khác gì một kẻ thua cuộc đáng xấu hổ.

        Nó không phủ nhận cảm giác vui sướng ích kỉ khi YoonGi lạnh nhạt với tình cảm của TaeHyung. Càng như muốn khẳng định nó thích thú như thế nào khi cậu những lúc yếu đuối mệt mỏi nhất sẽ dựa dẫm vào nó. JungKook là một thằng con trai tồi tệ, ai quan tâm. Nó biết quá nhiều, kể cả những điểm yếu nhất, những điểm nhỏ nhặt nhưng trọng điểm trong mối quan hệ giữa họ. Và JungKook đủ thông minh để lợi dụng chúng.

        Nó trong mắt người khác ngây thơ lương thiện, là đứa em út đơn thuần và đáng yêu của các anh. Vậy nên sẽ chẳng có bất kì ai hay người nào từ chối bất kì điều gì từ nó, kể cả khi nó vượt qua một vài chuẩn mực thông thường và cư xử kì lạ.

        Giống như việc một đứa yêu bản thân và thích sạch sẽ như nó không ngủ trên giường mình mà mỗi buổi sáng đều bước ra từ phòng TaeHyung, trên người còn mặc áo phông trắng tự cắt của cậu. Giống như việc nó có thể tùy tiện gây rối và vài người xem chúng thật đáng yêu. Nó say rượu, nói lảm nhảm, tay chân mất kiểm soát, đầu óc ngưng trệ, và nó cưỡng hôn TaeHyung giữa bàn tiệc mừng album mới. Các anh chọc ghẹo nụ hôn đầu của cậu bé vàng lại là với TaeHyung, cậu thì mỉm cười xoa đầu JungKook.

        Với các anh đó là tai nạn, TaeHyung xem như JungKook đang nghịch ngợm. YoonGi thì khác, anh biết rõ nó là giả vờ, là cố ý làm cho anh xem. Nhưng như vậy thì sao, anh cũng chỉ có thể làm lơ như không hiểu, không biết gì mà cười đùa cho qua chuyện. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người họ. Min YoonGi không bao giờ dám như nó muốn thì ôm TaeHyung, thích thì hôn cậu ấy. Anh không thể, cũng không dám. Dù là về khía cạnh nào, rõ ràng nó đều cao hơn anh một bậc.

        Chỉ là TaeHyung thì không quan tâm điều đó. Nó nhìn cậu, cậu thì mải ngắm nhìn anh. Nó nhìn hoài một bóng lưng đến phát điên lên. Không phải chán, không phải ghét bỏ. Nhưng JungKook muốn nhiều hơn, nó muốn có thể cùng sánh bước thay vì mãi bị bỏ lại phía sau. Muốn ngang nhiên đứng cạnh TaeHyung thay vì như bây giờ phải hết sức chú ý giành giật mới có được. Thậm chí khi mà đó chỉ là một vị trí tạm bợ, không biết khi nào thì YoonGi đổi ý bước chậm lại, chờ đợi rồi kéo TaeHyung đi mất. Nó không thích sống với cảm giác bất an như thế, TaeHyungie là của nó, thuộc sở hữu của duy nhất nó.

        Đôi lúc khi ở một mình JungKook vẫn thường nghĩ sẽ thật tốt nếu không có một Min YoonGi như thế tồn tại, nó rùng mình với chính bản thân. Nhưng mà, sẽ thế nào nếu chuyện đó xảy ra nhỉ? Không có ông anh cùng quê nào cả, không có SUGA của BTS, không có luôn cả Min YoonGi chen vào mối quan hệ giữa nó và TaeHyung. Nếu vậy sẽ tốt đẹp biết bao không phải sao?

        Ai đó bảo rằng trên đời này không có thứ gì là sẵn có, muốn sở hữu thứ này phải đánh đổi đi một thứ khác. Phải suy nghĩ sáng suốt, lựa chọn những thứ thực tế và xứng đáng. Nhưng lại có những kẻ ngốc bán đi cả linh hồn chỉ để cầu xin tình yêu từ người khác, thứ tình yêu vụn vỡ hoặc cả thương hại góp nhặt. Có nên không nhỉ, biến thành quỷ dữ để giam cầm thiên thần bên cạnh? Có nên không, vì ích kỉ của bản thân mà cướp đi nụ cười của người đó?

「ShortFic」「KookTae」Behind YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ