Chương 48

889 47 1
                                    

  Trời vừa sáng, Xử Nữ đã thu dọn ra khỏi cung. Nàng được xe ngựa tới đón, bọn cung nữ bịn rịn chia tay nàng một lúc. Khi cỗ xe của nàng đi qua cổng Hoàng cung, bỗng nhiên nàng thở phào, cảm giác thật nhẹ nhõm ! Ngày hôm nay trời không nắng, mà sao nàng vẫn thấy vui !

- Xử Thượng Cung !

Tiếng nam nhân gọi với ở đằng sau. Nàng ngồi trên xe ngựa, ngoảnh đầu nhìn lại xem :

- Song Vương gia !

- Xử Thượng Cung sao vội đi vậy ? Không chờ ta sao ? – Song Tử hớt hải chạy lại.

- Chờ ??? – Nàng ngạc nhiên – Ta về nhà ta ... Vương gia đi cùng làm chi ?

- Nhưng ta cũng xuất cung mà ! – Chàng mỉm cười – Đi cùng nhau vẫn vui hơn ! Thượng cung không ngại chứ ?

- Nô tì nào dám !

- Đây là ngoài cung rồi, Thượng cung đừng có xưng hô nô tì nô tài gì nữa, chán lắm.

Xử Nữ nghe vậy bật cười :

- Vương gia ngài xem ! Ngài cũng vậy thôi, tiểu nữ đâu còn là Thượng Cung nữa.

- Hơ ... ta quên ! – Song Song cười xòa – Thế bây h ta biết gọi Thượng Cung là cái gì đây ?

- Vương gia đừng khách sáo, cứ gọi tục danh của tiểu nữ cũng được a !

Song Tử gãi gãi đầu một lúc như thể lúng túng, rồi cười bảo :

- Như vậy cũng được chứ ?

- Nếu Vương gia không chê cười, thì cứ coi Xử Nữ như bằng hữu ...

- Bằng hữu ??? – Ta có bậc hồng nhan như thế này làm bằng hữu cũng thật may mắn a ! – Được ! Hảo bằng hữu ! – Song Tử vỗ vai nàng độp độp. Đoạn, chàng ranh mãnh nhìn nàng, mắt chớp chớp xin xỏ - Hảo bằng hữu, hôm nay là ngày đầu ta xuất cung đừng bắt ta đi học ! Cho ta đi chơi một ngày nha !

Tưởng hắn thay đổi tính nết rồi chứ, té ra giả vờ để lấy lòng bổn cô nương để "chuồn" sao ? Láu cá thật ah !

- Vương gia thứ lỗi cho Xử Nữ ... Hoàng thượng có lệnh không để Vương gia đi chơi bời phóng túng ...

- Hảo bằng hữu ah, chỉ một ngày thôi mà ! Dù sao hôm nay nàng cũng về nhà, còn phải đoàn tụ gia đình, đi chào hỏi bà con họ mạc kia mà, sao quản thúc ta đọc sách được ! Cho ta đi chơi đi mà, hảo bằng hữu ...

Hai mắt Song Tử mở to một cách long lanh, tay chống cằm ra vẻ cầu khẩn, một câu hảo bằng hữu, hai câu hảo bằng hữu. Tội nghiệp Xử Nữ dù không muốn đồng ý nhưng ... trời ơi, hắn làm cái bản mặt CUTE như vậy làm sao nàng cầm lòng cho nổi ? Rốt cuộc nàng cũng là một người con gái, và làm gì có người con gái nào không động lòng trước giai đẹp đâu ! ( không tính les và homo nha ) Bất quá, nàng gật đầu cái rụp :

- Đúng là hảo bằng hữu a !!!! – Song Tử reo lên

Sao cứ kêu "bằng hữu" mãi vậy ! Chết thật, ta chỉ lỡ lời một chút đã rắc rối rồi !

- Chỉ một ngày thôi đó ! – Nàng nói thêm

- Một ngày cũng được rồi ! Chỉ cần một ngày thôi ! Ta chợt nhớ ra có việc đột xuất phải đi ngay, cáo lỗi Xử bằng hữu nha !

- Nè ...

Hắn không đợi nàng kịp phản ứng đã biến mất. Thế mà vừa rồi còn nói "đi chung cho vui" lại còn "hảo bằng hữu" ... không lẽ hắn coi ta như nam nhi ? Bực quá đi ah ! Đi rồi đừng hòng vác mặt đến gặp ta ... AAA Để mai cho hắn biết tay ! Ở ngoài cung rồi, chẳng sợ hắn nữa ! Đợi đấy.

_____ This is the last time to get it right_____​

Tửu lâu "Ngon nhất quả đất"

- Bảo huynh ! Đến rồi a !

- Song Vương gia ! hôm nay Người được xuất cung rồi hả ?

- Phải ! Ra ngoài này phóng túng rộng cẳng, thật thoải mái quá đi !

- Nhưng ngài nên cẩn thận ! Đừng để người ta bắt ngài về nhốt lần nữa !

- Ta đâu có ngốc ! – Đôi mắt Song Tử nghiêm lại

- Vương gia chỉ cần đừng có đi ghẹo gái nữa là được (==")

- Ta ... – Chàng chối bay chối biến – ta làm gì còn tâm chí nào mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa !

- Ý Vương gia là sao ? – Bảo Bình ngạc nhiên. Song Gia mà không thích đi ghẹo con gái nhà lành ... chuyện quá lạ

- Ta ...

Song Tử chưa kịp nói, bên ngoài tửu lâu bỗng nhiên ồn ào. Một đám người đi vào, đi đầu là một cậu ấm (sứt vòi) nghênh ngang tự cao tự đại, mặt hợp với cằm một góc 90 độ:

- Bà chủ ! Mau mang rượu ngon ra đây !

Bà chủ nhìn thấy, đon đả chạy ra mời chào

- Diêu công tử ! Gần đây công tử ít tới quán mọn này nha

- Hahahah ! Thật xin lỗi bà chủ ! Ta sắp có hỉ sự, bận bịu lắm !

- Công tử sắp thành thân ư ?

- Phải ! Phải ! Thế nên hôm nay ta đến quán của bà lần cuối đây !

- Thế từ giờ công tử không ghé qua tệ quán nữa chăng ? Tiểu nhân nhớ công tử lắm đó !

- Có vợ thì sao ra ngoài ăn uống nữa !

- Vậy cung hỉ cung hỉ ! Không biết tiểu thư nhà nào mà lọt vào mắt xanh của Diêu công tử vậy ?

- Bà chủ đoán xem ! – Hắn tự đắc nói

- Là Tào tiểu thư ?

- Không !

- Hay ... Thiết tiểu thư !


- Hahah ! Ta nói ra bà sẽ há hốc mồm cho xem !

- Là ai vậy ?

- Ngọc Diệm Tú nữ của phủ Thái Sư, Thiên Bình đó !

- Hả ?? Thiên Bình tiểu thư sao ??? – Bà chủ quả thật há hốc mồm. Thiên Bình tiểu thư sao lại đâm đầu đi lấy một tay vô lại như thế kia chứ ! Chắc bị ép đây mà, tội nghiệp ! Sao người ăn ở hiền lành mà chẳng được hưởng phúc !

Bảo Bình nghe thấy mấy câu ấy như sét đánh ngang tai, mặt mày đơ ra, thẫn thờ, chân tay đờ đẫn, không còn hay biết xung quanh đang diễn ra cái gì nữa.

Nàng lấy chồng thật !

Nàng vẫn không đợi được ta sao ?

Đều là tại ta

Tại ta hết !

Thà ta chết quách đi cho rảnh !

...

Song Tử đương nhấp rượu, nghe người ta nói đến Thiên Bình, chợt nhớ ra nàng khi trước từng kiện mình:

- Bảo huynh, Thiên Bình có phải là cái cô trên công đường khi trước không ?

Bảo Bảo không trả lời, toàn thân bất động. Song Tử đâu có phải kẻ khờ, nhìn bộ dạng, sắc mặt, cung cách của Bảo Bình vừa rồi là hắn đoán ra đến sáu bảy phần câu chuyện rồi.

- Bảo huynh ! - Chàng gọi lớn

Bảo Bình đương lúc thảng thốt, giật mình đánh rơi chén rượu cần trên tay xuống đất, hoảng hốt hỏi :

- Hả ? Có chuyện gì ? Vương gia cứ nói đi !

- Này huynh làm sao vậy ? – Song Tử nhíu mày, nhìn ánh mắt thẫn thờ của Bảo Bảo, chép miệng liền vài cái – Tóm lại huynh làm sao vậy ?

- Ta ... ta không có. Có gì Vương gia cứ nói đi – hình như Bảo Bình không hiểu mình đang nói cài gì nữa

- Huynh có chuyện gì ? Cứ hoảng hốt lo lắng thế kia sao ta nói với huynh được đây ?

- Không có ! – Thiệt là cứng đầu

- Đừng giả bộ với ta ! Ta không phải thằng ngốc đâu. Huynh vừa nghe tên Thiên Bình tinh thần đã rối loạn, nghĩ ta không nhìn ra chắc?

Bảo Bình im lặng. Lẽ ra chàng không muốn Song Tử biết việc này. Chẳng phải hồi trước, Song Gia kia cũng đi tán tỉnh nàng sao ?

- Đừng có ngại ! – Song Song lại nói – Huynh cho là trước kia ta từng bám theo cô ta thì ta sẽ ghen với huynh hả ? Không có chuyện đó đâu ! Vả lại ... – Nói đến đó, chàng ngừng lại, bất giác nghĩ đến Xử Nữ. Vả lại ta có hảo bằng hữu rồi a !

- Ta ...

Thế là Bảo Bình ngồi kể lể cho Song Tử nghe từ đầu đến cuối câu chuyện. Chưa kể hết, chàng đã bị Song Gia dùng quạt gõ cho một cái vào đầu :

- Huynh làm thế mà coi được ah ? Đời người con gái giống như bông hoa chỉ nở có một lần, không nhanh tay người khác sẽ hái mất ngay ! Thế mà huynh bỏ mặc người ta như vậy. Ta lấy làm lạ sao cô ấy mãi đến giờ mới lấy chồng đó ! Phải ta thì ta đã xuất giá từ lâu rồi !

- Nhất định không để nàng lấy gã họ Diêu đó được !

- Huynh tính sao ?

- Vừa rồi ta vừa chợt nghĩ ra ... nhưng ... thời gian này rất bất lợi ! Phải có ai đó báo cho nàng biết nữa ! Nàng mà không chịu lên kiệu hoa, nhất định sẽ nghĩ quẩn !

- Vào phủ Thái Sư đâu phải chuyện dễ ? Hơn nữa nàng ấy lại sắp lấy chồng, dĩ nhiên không được tiếp xúc với người lạ. Chúng ta lại là nam nhân, gặp được càng khó. Hãy tìm nữ nhân nào đó đi !

- Tiểu Nhân Mã không được ! Tính khí cô ấy cũng nóng nảy, nhỡ làm lộ ra thì hỏng ! Vả chăng trước nay Tiểu Nhân Mã không có qua lại với Thiên Bình

- Ta vừa nghĩ đến một người ! – Song Tử đập quạt vào trán một cái – là Xử Thượng Cung ! ah không ... bây h là Xử tiểu thư

- Là thiên kim của Lại bộ Thượng Thư phải không ? Cô ấy cũng xuất cung ah ?

- Phải ! Ta sẽ năn nỉ nàng ấy giúp

- Liệu cô nương ấy có giúp ta không ?

- Ta đã ra tay nhất định nàng ấy sẽ giúp! – Xem ra, việc của ta đành gác lại vậy.

[12 chòm sao] Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ