Chương 52

865 48 1
                                    

Chiều cuối đông đổ nắng. Cây cối đã bắt đầu nảy nở đâm chồi. Vùng núi Trầm Hương lại hiện ra nơi bồng lai tiên cảnh. Sư Tử lững thững trên ngựa, tâm thần phiêu diêu bất định. Lần đầu tiên chàng đến nơi này, hình như cảnh vật cũng đẹp thế kia... Thực ra chàng cũng chẳng nhớ rõ cảnh thế nào, vì trong tâm trí chàng hôm ấy ... chỉ có mỗi mình nàng ( Dĩ nhiên rồi ! Nếu không thì ngươi đã không NGƠ luôn mấy tuần =="). Cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng nàng đẹp hơn.

Ngựa chàng ruổi đến bãi Trầm Ngư, Sư Tử nhảy xuống, dắt ngựa đi bộ, giống như lần đầu chàng đến đó. Cây ngô đồng ở kia đang nảy lộc, xa hơn là tảng đá "Thiên Trụ", chỗ chàng bắt gặp nàng ( Này !nhớ đến đó thôi !==" )

Một kẻ suốt hai mấy năm giời ( viết đến đây ta quên luôn tuổi của anh chàng này mất rồi ==") không biết "nữ nhi" là thế nào ( Tiểu Nhân Mã không tính nha ) không cả giáp mặt nổi với nữ nhi như ta, thế mà nàng lại thích... Ta thật là tốt số !

-Tiểu thư ! Sư công tử đến rồi kìa ! – Tiểu Hương reo lên.

Từ xa chàng trông thấy nàng, bóng y phục thiên thanh, màu nàng ưa thích. Nàng đứng đó, nửa như muốn chạy lại đón chàng, nửa lại e dè ngượng nghịu.

-Ngư Nhi ! – Sư Tử mỉm cười gọi lớn

-Tướng gia ! Xin ngài cứ bình tĩnh ! – Bà mối chen vào ( ở đâu ra mà vô duyên quá ! – bà mối : tại ngươi chứ, kêu ta đến rồi lại đổ cho ta vô duyên )

-Được rồi ! – Chàng chép miệng, đoạn ra lệnh cho đoàn người – Mau nhanh lên !

Sư Tử đến trước mặt nàng, bỗng dưng lại thấy lúng túng. Chân tay chàng như bị thừa thãi, cứ vung vẩy trên không trung. Song Ngư cúi đầu chào Sư Tử, hai người sóng đôi đi dạo quanh hồ Trầm Ngư, mặc cho bà mối và Tiểu Hương thi nhau chúc mừng lẫn nhau. Nàng nhìn chàng, lấy khăn tay che miệng cười khúc khích :

-Ủa ? Sao nàng cười ? – Sư Tử cũng cười theo

-Không có !

-Trông ta ... chắc ngố lắm hả ?

-Không có !

-Vậy là sao ? – Chàng thắc mắc – Ta biết là ta không được như nam nhi khác, trước mặt nữ nhi lúc nào cũng rất anh tuấn a ! Thế nên ... đừng cười ta mà !

-Ta đâu có cười chàng ? Ta chỉ đang nhớ lần đầu ta gặp nhau thôi ! Hôm đó, chàng đi cùng với ba vị công tử kia ... Lúc đó gia nhân nhà ta còn đương đi truy lùng kẻ lưu manh nào đó ... Hình như ... họ còn nhận nhầm chàng là lưu manh phải không ?

Mặt Sư Tử đỏ bừng lên, chốc chốc lại đổi màu, thật xấu hổ !. Song Ngư sợ hãi kêu lên :

-Chàng ... không phải lại bệnh chứ ? Sao cứ đến sơn trang của ta chàng lại bệnh vậy ?

-Không ! Ta không bệnh chi hết á !!! – Chàng vội vàng phản đối

-Trông chàng giờ giống hệt hôm đó á ! Sắc mặt lúc đỏ lúc tím, lúc xanh lúc tái, lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ ... Thực ra lúc đó chàng sao vậy ?

-Thực ra ... - Sư Tử cười lấp liếm – thực ra lúc đó ... ta ...

-Chàng làm sao ? Nói ta nghe xem nào ? – Nàng níu tay chàng, vui vẻ hỏi

-Ta ... gia nhân nhà nàng ... không nhận nhầm đâu !

Song Ngư bỗng sững người, nàng tròn mắt kinh ngạc :

-Ý chàng là sao ?

-Gia nhân nhà nàng, họ đuổi ta là đúng đó ! Hôm đó, vì bực mình với mẫu thân nên ta trốn ra khỏi thành, tình cờ đi đến chỗ này... Ta thấy nơi này cảnh đẹp, nên dừng ngựa, định tản bộ quanh hồ, nào ngờ ... - Sư Tử nói đến đó bỗng nhiên nổi nấc cụt

-CHÀNG ... Đúng là chàng sao ?????????????

-Xin lỗi ... ta đâu có cố ý ! Nó đập vào mắt ta đó chứ !

Bộ dạng Song Ngư bấy giờ dở khóc dở cười. Nàng mếu máo, bù lu bù loa, giơ tay đánh cho Sư Tử mấy cái. Chàng vội chạy vòng quanh để tránh nàng. Hai người rượt nhau trên trảng cỏ.

-Đồ xấu xa này ! Ta cứ tưởng chàng là một vị nguyên soái kiêu hùng, đạo mạo, ai dè ... Lại dám giấu ta nữa !

-Ta không cố ý mà ! Không phải ta muốn giấu nàng đâu, nhưng ... ta không mở miệng ra nổi

-Chàng chỉ được cái xảo biện a ! Làm chuyện thất đức lại không dám nhận !

-Ta đã tạ lỗi với nàng rồi mà !

-Một câu xin lỗi là xong hả ???

Song Ngư bắt kịp Sư Tử, lẹ tay túm được vai áo chàng. Sư Tử cười khanh khách, một tay chàng bắt lấy tay nàng, một tay vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy Song Ngư, khống chế không cho nàng giãy giụa :

-Vậy nàng muốn thế nào đây ?

-Bỏ ra đi ah ! Làm ta ngộp thở đó ! Thật đúng là "lưu manh" a !

-Sao nàng cứ mắng ta hoài vậy ? Tức quá ! Nàng cứ nói ta lưu manh, ta sẽ « lưu manh » thật cho nàng xem !

-Thôi mà ! Thôi mà ! – Nàng sợ quá tru tréo. May mà gia nhân nhà nàng đang chuẩn bị bưng bê lễ vật trong nhà, không ai mon men ra hồ làm gì cả. – Ta nói vậy chàng cũng nghĩ là thật hả ?

Chàng không đáp. Song Ngư đỏ mặt ngước nhìn Sư Tử, thẹn thùng nói

-Vả lại, dù sao ... ta cũng ...

Sư Tử lắc đầu ra hiệu cho nàng không cần nói. Chàng cúi người, khẽ hôn lên môi nàng. Gió lao xao thổi qua không gian tĩnh lặng, nghe được cả tiếng rì rào rất nhỏ của cây cỏ.

-HƠ ... - Từ trong rừng nhảy ra hai người, một nam một nữ. Sắc mặt của họ có vẻ mỏi mệt. Trông thấy Song Ngư và Sư Tử, họ đứng sững lại, ngượng ngập nhìn nhau.

-E hèm ... - Nam nhân hắng giọng. – Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.

Sư Tử và Song Ngư giật mình, vội vàng buông nhau ra chỉnh sửa lại y phục cho khỏi nhàu nát. Ngư Ngư có vẻ ngạc nhiên. Thôn Trầm Ngư đây ngoài sơn trang của nàng, chỉ còn có vài ba nhà khác ở tận bên kia hồ. Sao lại tự dưng có một nam một nữ, mặt mũi lạ hoắc, qua lại ở đây ?

Hai người đó chạy lại phía nàng, hồ hởi gọi to :

-Sư huynh !
-Ủa ... ngươi là ai mà biết ta ?

-Mới có vài ngày huynh đã quên sao ? – Nam nhân hỏi – Ah ... phải rồi... ta đang cải trang !

Nam nhân ấy và nữ nhân cùng lúc tháo bỏ mặt nạ. Sư Tử tròn mắt nhận ra Bảo Bình :

-Bảo huynh ! Sao huynh lại ở đây ? Còn cả ... Thiên Bình tiểu thư nữa ... Không phải cô bị cướp bắt đi sao ?

-Là cô nương ah ? – Song Ngư cũng hỏi – Lại gặp cô nương ở đây rồi !

-Chúng ta có duyên gặp gỡ thì phải ! – Thiên Bình cười đáp

-Chuyện dài lắm, từ từ ta sẽ kể hết cho huynh !

-Sao huynh lại phải cải trang vậy ?

-Để tránh lão Thái Sư phát hiện đó mà ! Như thế này an toàn hơn. Ta cần phải trở về kinh thành mà không để ai phát hiện, thật đúng dịp này ... huynh cho ta đi nhờ được không ?

-Dĩ nhiên rồi ! – Song Ngư đáp

-AH ... suýt nữa ta quên mất ! Chúc mừng hai người nha !

-Đa tạ Bảo huynh ! Huynh đừng quên chọn cho ta một ngày lành tháng tốt đó !

-Tất nhiên rồi !

[12 chòm sao] Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ