Chính đi được một lát thì Minh Hi tỉnh lại. Cậu toàn thân đau nhức, nhất là nơi khó nói kia. Anh lại làm cậu bị thương, từ sau lần đầu tiên không kiềm chế được thì đêm hôm qua là lần thứ hai. Ngồi cũng không ngồi nổi, cậu cứ như ông hoàng chờ anh đến hầu hạ. Lâu thiệt lâu vẫn chưa thấy anh vào, cậu với di động gọi cho anh vừa kết nối đã nghe tiếng hát véo von ở bên cạnh. Vậy là Chính của cậu lại vội vàng đi mà không mang điện thoại. Vận động mạnh cả đêm qua cậu vừa mệt vừa đói. Cậu cố gắng tự lê thân dậy kiếm chút gì bỏ bụng rồi mới tính sổ với anh sau. Cậu nấu ít cháo trắng vậy, ăn vậy là dễ chịu nhất cho tình trạng của Hi Hi lúc này.
Anh thiệt là chậm chạp mà.
------------
Gia Hân lôi Chính ra một quán nước, lôi đúng nghĩa là lôi vì lúc này anh đã hoá đá rồi. Gọi một tách cafe cho mình và 1 ly kem cho bảo bối, cô hứng thú ngồi nhìn anh hoá đá. Đáng đời. Trước anh vô tình với tôi như thế nào giờ tôi hoàn trả gấp bội, gấp bội lên cái thằng điếm lẳng lơ kia. Cô nghiến răng nghĩ lại chuyện cũ của ba người bọn họ. Anh làm như anh không biết gì về đứa nhỏ. Sao vậy Chính? Khi đấy cô đã nói cho anh nghe rồi mà.
----------
( Đoạn này là thời gian khi Minh Hi bỏ đi. Mình kể lại qua cái nhìn của Gia Hân ).
-" Anh bỏ đi thật sao? Không đợi một ngày tôi chán, tôi bỏ Chính. Lúc đó biết đâu anh ấy lại yêu anh thì sao???. Ít ra đôi mắt của anh ít nhiều cũng hao hao giống tôi mà" - Gia Hân hả hê trước nỗi đau Minh Hi, dẫm đạp lên tình yêu của cậu.
-" Nếu vì cô bỏ anh ấy mà anh ấy đến với tôi. Xin lỗi tôi không cần."
Nhìn cậu bỏ đi thẳng không bị lời cô nói làm xao động. Tốt. Tốt, đi luôn đi đừng bao giờ trở về nữa. Chính là của cô nếu cô bỏ, cô không yêu, cô vứt thì cô cũng không muốn để anh ở bên cạnh cậu. Cô là thế thân thì đã sao? Chả phải đã loại bỏ được chính chủ mà chiếm trọn Chính ư? Hahahahaha.
Nhưng con mẹ nó vui mừng quá sớm, Chính phát hiện ra Minh Hi bỏ đi thì như biến thành người khác. Hỏi tất cả mọi người xung quanh về nơi cậu đến, những câu không biết ấy đã làm anh tiều tụy rất nhiều. Anh như người mất hồn, không còn quan tâm đến cô, cứ mải miết kiếm tìm bóng hình người cô căm ghét. Anh bỏ bê cô, không ân ái mặn nồng, để cô phơi phới sắc xuân mà cô đơn lẻ bóng. Cô tìm nhiều cách, mềm mỏng có, chửi bới có, gào khóc tủi thân có, cuối cùng cũng lôi được anh lên giường. Mẹ nó anh đơ như khúc gỗ. Nhưng lâu ngày không có hơi trai cô thèm đến mất lí trí rồi. Cô vật anh ra giường, móc dương vật ra gặm mút. Mùi vị vẫn ngon như thế, mút mãi anh vẫn không có phản ứng trong khi cô đã ướt sũng cả hàng.
-" Chính. Chính. Tâm trí anh để đâu đấy. Hôn em đi, móc em đi." - Cô bị thiếu jj đến khủng hoảng ăn nói không kiêng nể gì cả.
Anh như bừng tỉnh. Vươn tay đến nơi ẩm ướt của cô, hôn lên mi mắt cô. Phải. Phải như thế. Con mẹ nó tiểu Chính cương cứng lên rồi. Cô không chịu nổi mà bổ nhào định ngồi nên nó thì anh gọi "Minh Hi ". Cái tát trời giáng nên mặt anh. Mọi thứ đã quá rõ ràng. Cô gào khóc mắng chửi anh.
-" Huhuhu. Tôi yêu anh như thế. Vì anh mà thay đổi nhiều như thế. Vì anh mà bỏ tương lai bên nước ngoài mà về đây với anh. Anh lại đối xử với tôi như thế. Huhuhu."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ảo Mộng ( Hoàn )
RomanceCp chính : Công Chính x Minh Hi Đây là truyện đầu tay của mình. Viết sẽ mắc rất nhiều lỗi. Tâm lý , tình cảm của nhân vật có lẽ sẽ không đủ đạt tới cao trào. nhưng mong mọi người sẽ ủng hộ nhé. Gạch đá xin nhận, nhưng xin nhè nhẹ tay chút nha. 😘😘