Sáng sớm hôm sau Ôn Thiên Lam nghe thấy tiếng động liền mắt nhắm mắt mở lấy tay mò mò chỗ nằm kế bên, thấy bên đó trống rỗng liền bật dậy, lại thấy Lục Kỳ Uyên đứng ở cửa bếp trên người còn mang cái tạp dề có in hình con gấu trúc mà Ôn Thiên Lam mua tặng lúc đó còn nói với hắn "Ah~ cái này dễ thương lắm anh nhớ mang nó lúc làm đồ ăn nha đảm bảo đáng yêu lắm luôn"
Hắn cười cười đi qua hôn trán cậu một cái giọng điệu không chín chắn biết rồi còn hỏi "Làm sao vậy" Ôn Thiên Lam lỗ tai đều đỏ tránh bàn tay đang sờ soạng trên mặt mình ra đi vào nhà tắm
Lục Kỳ Uyên đi vào bếp một chuyến dọn đồ ăn ra sau đó cũng lẽo đẽo đi theo vào, Ôn Thiên Lam thấy hắn trong gương mà giật cả mình "Theo vào làm gì?" Hắn tủm tỉm cười đứng nhìn chăm chăm cậu lúc lâu mới mở miệng "Nhiều lúc nhìn em anh đôi khi sẽ cảm thấy không thật kiểu gì ấy, anh chưa từng nghĩ mình lại may mắn như vậy đâu..."
Ôn Thiên Lam xoay người lại đối diện hắn "Nếu tôi không phải Omega thì sao? Hửm! Lúc đó thì thế nào?"Lục Kỳ Uyên vẫn giữ nét mặt tươi cười như cũ vừa định nói thì cậu đã cướp lời "Khỏi trả lời dù sao bây giờ anh cũng biết tôi là Omega mà, hỏi như vậy cảm thấy quá dư thừa đi. Tôi chắc rằng anh sẽ bảo 'Dù vậy anh cũng yêu' thôi" Nói xong bước ra ngoài Lục Kỳ Uyên liền chạy theo cười nói "Ây da anh yêu em chết mất"
Ôn Thiên Lam lườm hắn nhưng khoé miệng câu lên đáy mắt cũng dâng lên ý cười "Không nói nhiều nữa ăn cơm xong tôi liền đi" Lục Kỳ Uyên động đũa giãy dụa một hồi mới nhấc đũa ăn
Ôn Thiên Lam kì thực cũng chẳng nỡ xa hắn nhưng mà cũng không nên ở lại huấn luyện viên kia tính tình kì lạ a nếu chần chừ không đi có khi ổng bắt cậu lại học thêm một khoá nữa không chừng!!!Hai người hoà hợp chuyện trò xen lẫn tiếng cười vui vẻ, nhưng tiệc vui chóng tàn Lục Kỳ Uyên đành ngậm ngùi tiễn cậu ra tới cổng, sau đó bóng xe của người nhà Ôn gia biến mất khỏi tầm nhìn mới chậm rãi bước về phòng mình
Ôn Thiên Lam suốt dọc đường đều không để ý tới cảnh vật bên ngoài chỉ ngồi nhớ đến Lục Kỳ Uyên, sau khi xe vào nhà mới đành bỏ qua đống suy nghĩ một bên chạy nhanh vào nhà, Ôn Thừa đứng ở trước nhà khoé miệng cong lên hướng Ôn Thiên Lam vẫy vẫy
Ôn Thiên Lam cười tươi "Ba ba con đã về" Nói rồi đưa tay lau lau nước mắt vốn dĩ là không có trên mặt sau đó kéo Ôn Thừa vào nhàÔn Thừa nhìn con trai một chút mới cười nói "Tốt! Sau này cố gắng"
"A?" Ôn Thiên Lam ngẩn ngơ hỏi "Cái gì cơ?" Ôn Thừa xoa xoa đầu cậu cười càng tươi "Con trai chưa gì đã bị phát hiện nga~ người ta còn tới hỏi cưới con kìa"
"A??" Ôn Thiên Lam không hiểu lắm đứng ngốc ở đó Ôn Thừa đành nói rõ "Con trai ngốc, Lục Chính hôm qua vừa sang muốn ba gả con cho con trai hắn- Lục Kỳ Uyên. Nghe nói hai đứa tình cảm cũng tốt nhưng mà ba muốn đợi con về bàn một chút, thế nào?"
Ôn Thiên Lam đỏ mặt hai tay xoắn vào nhau vẻ mặt hệt như thiếu nữ sắp gả đi ( mà hình như là đúng như vậy =)))) ), lại cười cười "Ba~" Ôn Thừa nhịn cười "Con trai đã đồng ý thì ba không ý kiến, con mới về đi nghỉ đi, một lát ba gọi bác sĩ đến kiểm tra chân cho con"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO] [ĐM] Ah~! Thì Ra Là 'O'
Short StoryGiới thiệu: Ta là lần đầu tiên viết thể loại này mong đồng bào ủng hộ cho a. Đối với bộ truyện này thì dù thể loại là ABO nhưng ta vẫn nói về tình cảm, hay tình tiết là nhiều, A B O điều chỉ là làm cho việc yêu nhau thuận tiện một chút a~ Số chương:...