Lúc Vệ Đông đem tài liệu đặt trên bàn làm việc đã đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi đi ra hắn liền bảo thư ký lát nữa gọi nhân viên vệ sinh lên. Trong chốc lát chỉ nghe thấy âm thanh đập phá, đại khái là tủ rượu hoặc cái bàn trà nhập khẩu mới được vận chuyển đường hàng không về đã vỡ nát, chờ đập xong rồi thì mọi thứ sẽ lại trở về an tĩnh.
Thư ký nghe tiếng động bên trong bình tĩnh tiếp tục gõ bàn phím, ở vị trí này càng lâu thì càng rõ ràng tính tình của boss lớn, buôn bán càng làm càng lớn, tính khí cũng càng ngày càng kém. Nhiều người bàn tán với tính khí như vậy thì công ty không thể nào khởi sắc hơn được, thế mà mỗi một hạng mục đầu tư lại luôn luôn mang về món lợi nhuận khủng, trong thời gian ngắn nhanh chóng trở thành kim chủ mới của giới thương nhân thành phố C.
Mạnh Kiết Nhiên đem tài liệu trên bàn xé tan thành từng mảnh, chỉ giữ lại duy nhất một tấm hình Tạ Thanh Ninh không đội mũ dáng vẻ vẫn như 3 năm trước, tóc thẳng, đôi mắt cong cong trong veo như dòng suối, khóe miệng nhoẻn cười trông cực kì vui vẻ.
Hắn lại nhìn đám tư liệu bị xé, tuyệt đối không tin tưởng một chữ nào, chân đạp lên mẩu thủy tinh đầy đất đứng dậy, trái tim quặn thắt không thể giải tỏa ra ngoài, hắn không để ý mảnh thủy tinh dưới chân mà đi về phía cửa sổ tay run run đốt một điếu thuốc.
Vệ Đông đẩy cửa đi vào quả nhiên không ngoài dự liệu trong phòng một cảnh tượng hỗn độn, chân đạp lên mảnh vụn, liếc mắt đám tư liệu bị xé nát dưới đất mặt không đổi sắc mở miệng: "Ông chủ, ngay bây giờ còn có cuộc họp."
Mạnh Kiết Nhiên xoay người, ném tàn thuốc, một cước đem cái ghế đạp thật xa: "Cậu đã biết trước rồi đúng không Vệ Đông, tôi có nên cảm ơn cậu vì đã che giấu bao lâu nay không."
Vệ Đông bị cái ghế Mạnh Kiết Nhiên đạp văng vào chân khẽ động (đau lắm đấy), mặt vẫn như cũ không đổi sắc, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ông chủ, đã không còn sớm nữa, cuộc họp nên bắt đầu rồi."
Vệ Đông quả thật đã sớm biết chuyện Tạ Thanh Ninh, hơn nữa còn là từ ba năm trước khi tình cờ đi ngang qua cục dân chính, nhìn thấy cô và một người đàn ông tay trong tay từ bên trong bước ra, chuyện rất tình cờ, nhưng sự tình cờ này hắn bí mật dò xét mà không thể nói ra.
"Vệ Đông, cậu quả không làm tôi thất vọng." Mạnh Kiết Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, nhấc áo khoác sải bước ra khỏi phòng làm việc, thư ký đã đợi tại cửa ra vào, chờ hắn đi rồi Vệ Đông mới gọi nhân viên vệ sinh đến.
Tan tầm phần lớn đồng nghiệp đã về rồi mà Tạ Thanh Ninh vẫn còn nằm bò trên bàn làm việc. Điện thoại trên bàn chợt rung khiến cho bên má đang áp xuống mặt bàn cũng rung theo, miễn cưỡng cầm lên nhìn, là tin nhắn của Hạ Gia Mẫn, trên mặt cô lại có nét cười sau đó tiếp tục áp mặt xuống mặt bàn.
Hôm nay Mục Lương Hòa nói anh muốn chuyển công tác làm dậy sóng trong lòng Thanh Ninh như trời long đất lở. Cô cũng chưa hỏi anh phải chuyển đến đâu mà ý nghĩ đầu tiên trong đầu là giữa bọn họ sắp kết thúc rồi, tay xoa xoa đôi mắt cay xè, còn nghĩ đến việc khi nào có thời gian quay về dọn dẹp phòng trọ, nói không chừng sắp phải chuyển về lại rồi.
" Tạ Thanh Ninh còn chưa về à?"
Nghe có tiếng người gọi, Thanh Ninh ló đầu từ ô vuông ra, nhìn thấy ngay boss đang giơ cặp công văn đứng ở cách đó không xa. Thanh Ninh mới đi làm không lâu nên không có nhận xét gì sâu sắc về sếp, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được các đồng nghiệp nữ thì thầm trong nhà vệ sinh, con người này vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
"Về liền, tôi thu dọn chút đồ."
Cô quay lại đem đồ trên bàn bỏ vào trong túi xách, kiểm tra xuống di động cùng ví tiền, ông chủ hãy còn chưa đi, hình như là đang đợi cô thì phải.
Quy mô công ty cũng không lớn, lúc đi ngang các bộ phận khác thì đã hoàn toàn tĩnh lặng, hai người một trước một sau vào thang máy, Thanh Ninh cảm thấy không quen khi đứng cùng sếp trong không gian chật hẹp tù túng thế này, thân thể tự giác nghiêng sang dựa sát vào vách thang máy, chờ thang máy dừng lại, cô lập tức bước ra ngoài.
Bởi vì sếp tự lái xe nên phải đi xuống tầng hầm, Thanh Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đi ra khỏi tòa nhà đã thấy một chiếc xe màu đen đợi sẵn dưới đèn đường, Thanh Ninh nhận ra người đang ngồi trong xe, chậm rãi đi lại.
Mục Lương Hòa tựa vào trên ghế sau nhắm mắt trầm tư, nghe tiếng mở cửa xe anh cũng không mở mắt hỏi: "Công việc bận lắm ư? Phải tăng ca à?"
Nghe hỏi, cảm giác tội lỗi tự nhiên trỗi lên trong lòng cô, chỉ biết há miệng ấp úng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút đưa tay thận trọng giật nhẹ tay áo của anh, dịu dàng hỏi: "Thủ trưởng, anh thật muốn thuyên chuyển?"
Mục Lương Hòa không chút nghĩ ngợi gật đầu, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng gãi nhẹ lòng bàn tay cô mềm mại như lông vũ, mang theo từng vòng rung động, tay không tự giác run lên một cái, "Này, vậy chúng ta. . . . . ."
"Vợ thủ trưởng đương nhiên là phải đi cùng thủ trưởng rồi."
Giọng nói Mục Lương Hòa không cao, tốc độ cũng không nhanh, nhưng đã giành trước chặn lại mọi lời Thanh Ninh muốn nói. Cô cảm thấy có chút ảo não, cảm giác như bị tính kế, không vui nâng chân đá anh nhưng mà cái chân anh giống như là có mắt kẹp ngược lại chân cô khiến cô không thể động đậy được. Tiếng động lớn do hai người giằng co phát ra làm Trần Minh phải quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia giống như đang nói... hai người cũng quá thoải mái đi, trong xe vẫn còn tôi là người sống sờ sờ đây này.
Mục Lương Hòa ho nhẹ hai tiếng, cũng có chút lúng túng, Trần Minh tiếp tục quay ra đằng trước nghiêm túc lái xe, nhưng bên không khí quái dị trong xe vẫn không tiêu tán, chân của Thanh Ninh vẫn còn bị Mục Lương Hòa kẹp, cách vải vóc thật mỏng, cô cảm giác nhiệt độ thân thể anh đang không ngừng lên cao, quấy cho lòng cô cũng ngứa ngáy, nếu cô mà là cây kem thì phỏng chừng đã sớm bị tan chảy rồi.
"Cái đó... chúng ta chẳng lẽ vẫn giữ cái tư thế có độ khó cao này ?" Lâu sau, trong lúc chân cô đã không chịu nổi nữa mới đưa tay chọc chọc anh, Mục Lương Hòa nghe vậy buông thả lực đạo "Anh nhớ tư thế mà em thích không không phải cái này, là -- cái đó ~~"
BẠN ĐANG ĐỌC
QUÂN HÔN TỎA SÁNG (Tác giả:Công Tử Khanh Thành )
RomanceTruyện ngôn tình Quân Hôn Tỏa Sáng của tác giả Công Tử Khanh Thành là một tác phẩm đặc sắc phù hợp với giới trẻ. Một vị sếp khó tính, vị sếp cau mày, mặt không có nét cười chỉ vào đôi chân trắng nõn của người nào đó nói: "Mang giày vào". Tạ Thanh N...