Chương 59

4.9K 50 0
                                    

"Thanh Ninh, có thấy con mình gần đây rất lạ không?"

Tạ Thanh Ninh ngồi trước gương trang điểm bôi kem dưỡng da, nghe vậy khựng lại: "Có vẻ thần thần bí bí, cũng không biết đang chơi trò gì, chắc lại mượn truyện tranh của bạn cùng lớp, sợ bị anh phát hiện nên vụng trộm xem."

Mục Lương Hòa cúi đầu trầm tư một lát, ra ngoài một chuyến, cầm một quyển vở trở về.

"Sao anh lại lấy nhật kí của con, mau trả lại đi, nếu biết chúng ta xem lén, lúc về sẽ vừa khóc vừa ăn vạ đòi nhân quyền đấy." Con trai nhà mình không biết nghe được ở đâu, một khi gặp phải cái gì mà nó tự nhận thấy là không công bằng thì sẽ lập tức khóc gào đòi nhân quyền, chất giọng của nó di truyền từ Mục Lương Hòa, vừa khóc lên quả là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

"Nó sẽ không biết đâu, xem xong trả về chỗ cũ là được rồi." Tiểu tử kia giờ đang ở nhà ông bà nội vui đến quên cả trời đất, còn tâm trí đâu mà lo đến nhật kí nữa.

Tạ Thanh Ninh nghĩ thế cũng đúng, lập tức đi tới gần, chữ con trai xiêu xiêu vẹo vẹo y như một đám nòng nọc xếp hàng trên mặt giấy.

"Con nói sợ anh đánh mông nó."

Mục Lương Hòa nhíu mày: "Nó mà nghe lời thì anh sao phải đánh nó?"

"Con nói em là người mẹ xinh đẹp nha!"

"Nó hẳn không biết thế nào là soái (đẹp trai)! ! !"

Diện mạo Mục Lương Hòa quả thực được liệt vào dạng đẹp trai, nhưng bởi vì quanh năm ở trong bộ đội, làn da khẳng định không thể trắng trẻo, đứng một chỗ với Tạ Thanh Ninh cảm thấy già hơn mấy tuổi liền. Tuổi tác theo năm tháng tăng lên, phụ nữ chăm lo bảo dưỡng nhan sắc, còn đàn ông thì ngược lại, nhất là quân nhân, ngũ quan càng sâu sắc góc cạnh, không ở trong phạm vi thẩm mỹ của Mộc Mộc.

"Con trai muốn bỏ nhà trốn đi, anh thấy chưa?"

Mục Lương Hòa lật đến tờ có nội dung này, phía sau còn có thêm ba dấu chấm than, hình như đã hạ quyết tâm rồi.

"Tiểu tử này là ngứa da, anh ngược lại muốn xem nó có thể trốn đến đâu nào."

Hai người chỉ là nói như vậy, con trai vốn rất hiểu chuyện, chắc chỉ nói chơi thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ.

Ai mà ngờ, một ngày không lâu sau đó, Tạ Thanh Ninh đi đón con tan học thì không thấy người đâu. Bạn nhỏ Mục Hy Quang bốn tuổi không thấy nữa, tin này được báo cho đồng chí Mục Lương Hòa đang công tác trong bộ đội trước tiên.

Không thấy con trai, Tạ Thanh Ninh lái xe tìm vài vòng xung quanh khu vực trường học mag không được, tìm thầy cô, thầy cô giáo nói đã đi theo một người lớn cứ nghĩ là cha mẹ. Ý nghĩ đầu tiên chính là con bị bắt cóc rồi, sau nghĩ lại có điểm không đúng, con trai thông minh như vậy sẽ không có khả năng đi cùng người lạ, khả năng duy nhất là cố ý, nhớ lại nội dung trong cuốn nhật ký về chuyện bỏ nhà trốn đi.

Sau khi con trai mất tích 3 tiếng, Mục Lương Hòa cũng không dám báo cho ông nội Mục Hồng Quân, chỉ báo cho Diêm Nhuận Hoa.

"Cậu bé thích nhất là đến nơi nào?"

Mục Lương Hòa trong lòng cả giận, chờ tìm được tiểu tử thối kia nhất định phải đánh một trận nhớ đời, cho nó biết cái gì nên làm, cái gì là không nên làm, mới tí tuổi đã học ai bỏ nhà trốn đi. Trong lòng tuy nghĩ thế nhưng vẫn lo lắng không yên, con còn chưa tìm được, giờ cũng không biết ở đâu, vạn nhất bị người lừa bán làm sao bây giờ, còn nhỏ như vậy, có thể bị đói hay không.

QUÂN HÔN TỎA SÁNG (Tác giả:Công Tử Khanh Thành )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ