Lúc không ở bên nhau, cô cũng biết anh bận, nhưng cũng không ngờ cường độ công việc của anh lớn như vậy.
Vừa về Thượng Hải chưa được hai ngày là lại bay đi rồi.
Mà hôm anh về, đúng lúc Joohyun phải đi Quảng Châu chuẩn bị cho buổi triển lãm. Vì vậy trong điện thoại, Kim Taehyung đã đối chiếu thông tin chuyến bay của hai người với cô, muốn cố gặp một lần ở sân bay.
Anh sáu giờ hạ cánh, cô bảy giờ cất cánh.
Vốn là thời gian đã eo hẹp, Kim Taehyung còn trễ giờ, anh vội đến phòng chờ VIP nào đó đã hẹn. Joohyun đang ngồi ở một góc kín đáo, lật tài liệu tiếng Nhật trong tay, cái miệng nhỏ gặm một trái táo nửa xanh không đỏ.
"Ngon không?" Anh rút lấy non nửa trái táo đã lộ hột còn dư lại.
"Cũng được." Táo có gì ngon hay không ngon, không phải đều là vị táo à? Joohyun chưa tỉnh táo lại, lập tức thấy anh mở miệng, cắn chỗ mình vừa ăn.
"Sao vậy?" Kim Taehyung khó hiểu nhìn cô.
Quan hệ thay đổi rồi, thành lũy có phần không đánh tan được liền tự nhiên biến mất. Ví dụ như, bây giờ, anh đang ăn trái táo mà cô gần như ăn hết còn dư lại hột. Trước đây trên đời này cũng chỉ có bố mẹ là sẽ ăn đồ cô ăn còn dư, không hề có bất kì chê ghét nào.
Phía sau, mấy nhân viên và Namjoon lần lượt ngồi xuống, ba lô này kia để dưới đất, che cho Kim Taehyung, thoạt nhìn góc này giống một tổ nhân viên vây quanh anh hơn.
Joohyun mất tự nhiên dời tầm mắt, thấy giờ Bắc Kinh trên tường đã đến sáu giờ bốn mươi phút. Nên lên máy bay rồi, cô tính toán thời gian.
Kim Taehyung cũng nhìn đồng hồ treo tường: "Ngồi thêm một lát, ba phút thôi."
joohyun gật gật đầu.
Hai người tám ngày không gặp, loại bỏ muôn vàn khó khăn gặp nhau, ngược lại không trao đổi gì cả. Namjoon ngồi dựa lưng vào họ không nhịn được lại đi dọn hộp thuốc lá. Quả là có hàng ngàn hàng vạn người, là có muôn hình vạn trạng kiểu yêu đương. Hai vị này, bốn mắt nhìn nhau, à không đúng, là một người nhìn một người là đủ... đủ phiền mà.
Namjoon mượn cớ nghe điện thoại, liếc nhìn dáng vẻ Kim Taehyung, chính vì vẻ mặt này mà lần đầu tiên anh ta gặp Joohyun, là đã biết Kim Taehyung nhất định có tình cảm rất đặc biệt với cô gái này.
Mỗi lần thấy Joohyun, gương mặt thường ngày đều căng ra của cậu ta trở nên rất nhạy cảm, cảm xúc kềm chế mà cực kì phức tạp tan ra nơi chân mày, đáy mắt, tình yêu, hoặc nói, là tình cảm còn phải có cảm nhận nặng trĩu hơn tình yêu bình thường.
Kim Taehyung móc một cái hộp nhỏ màu đỏ trong túi ra: "Quà Giáng sinh."
"Quà Giáng sinh?" Cô nghi hoặc, "Còn bảy ngày cơ mà." Vội vậy làm gì?
Mấy ngày nay không gặp, anh chỉ muốn gần cô hơn một chút, nhưng xa gần còn có không ít người lạ.
Anh đành phải nhân lúc cô nhận quà, hai ngón tay đè mu bàn tay cô, nhưng cũng không dám lưu lại lâu, đầu ngón tay lướt qua mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay cô, sờ đến khớp xương nhô lên, rồi đến ngón tay, trượt xuống.

BẠN ĐANG ĐỌC
Edit | VRENE | Madarin Của Tôi
Ficción GeneralMột thần tượng có một mối tình đơn phương không muốn để ai biết đến, bởi vì năm đó quá nghiêm túc chẳng biết dí dỏm nên không theo đuổi được. Mười mấy năm qua anh âm thầm tiếp tục theo đuổi, sao theo đuổi, theo đuổi mãi cũng không theo đuổi được, nh...