Khi đó, hồi tiểu học hai người đã ở gần nhà, đều là trẻ em của mấy tiểu khu lân cận.
Đi học tan học, Kim Taehyung đều cùng cô về nhà.
Mới đầu, cậu cảm thấy phiền. Cái tuổi đó ai mà thích tụm chung với nữ sinh, toàn là con trai ồn ào ầm ĩ. Sau đó thì thành thói quen dẫn theo một cái đuôi.
Joohyun nói chuyện với cậu, cậu cảm thấy phiền; Joohyun nói chuyện với người khác, cậu càng phiền hơn.
Lên cấp 2, không phải một lớp.
Bắt đầu không phải cùng nhau tan học, sau đó, mẹ Joohyun khéo léo nói với cậu có học sinh bên ngoài trường thích đi theo Joohyun, bảo khi đi học, tan học Kim Taehyung chờ cô một chút. Kim Taehyung liền đồng ý.
Bắt đầu khác biệt từ lúc nào?
Trong ấn tượng của anh, ranh giới rõ ràng nhất, là có một lần tiết thể dục.
Lớp chín đổi tiết, được giáo viên gộp chung với lớp một của họ sắp xếp chuẩn bị thi tám trăm và một ngàn mét. Joohyun chạy xong, đầu toàn là mồ hôi, lén mua một cây kẹo hồ lô ướp lạnh, trốn trong góc sân thể dục ăn. Kim Taehyung vừa chạy một ngàn mét xong, xắn tay áo đồng phục lên cao, đi qua bên cạnh cô, vòng trở lại.
Muốn nói, cậu mới vừa chạy cự li dài xong cả người toàn mồ hôi ăn thứ này cũng không sợ bị ốm à.
Joohyun vươn tay, nắm chặt cổ tay cậu rồi kéo lại, rắc một tiếng, bẻ cây kẹo hồ lô ướp lạnh làm hai, cúi đầu nhìn một cái, so lớn nhỏ một tí đầy gian xảo, nhét nửa đoạn trên mà mình đã ăn mấy miếng cho cậu: "Không được chê mình đã ăn đó."
Lòng bàn tay nóng hôi hổi xen kẽ cùng món đồ lạnh buốt ủi da thịt cậu.
Thái dương của Joohyun vẫn còn mồ hôi, cảnh giác đề phòng cậu: "Cậu đừng có nghĩ cướp với mình. Của mình mua, đương nhiên cậu phải ăn ít."
Cái loại ánh mắt băn khoăn "Mình không muốn cho cậu ăn, nhưng không thể không nể mặt tình cảm qua lại bao năm mà cho cậu ăn" ấy của cô, vô cùng đáng yêu.
Sau đó, cậu bắt đầu cố hết sức tạo ra thời cơ hai người ở cùng nhau, thậm chí hai nhà ăn cơm, trong bếp, để có thể tự tay xới cơm cho cô, mỗi lần cậu đều lặng lẽ giành việc bày chén đũa và bưng thức ăn. Dần dần, ở trường, hai người bắt đầu bị lan truyền yêu sớm...
Có buổi chiều một ngày, cô xem ti vi ở nhà cậu, ôm gối nghiêng người dựa vào sofa.
Cậu lại gần cô, ngồi xuống, lon nước cầm trên tay bị cậu bóp lõm, thầm hít thở sâu, muốn làm chút gì đó, giọng gọi tên cô cũng trở nên nhuộm hơi nước: "Joohyun."
Cô liên tục đổi kênh, buồn ngủ vô cùng, người nghiêng một cái, đỉnh đầu vừa vặn chống lên đùi cậu: "Mình không được rồi Kim Taehyung. Mình ngủ một lát nha. Nếu quả thực cậu rảnh thì làm bài tập Toán giúp mình nhé..."
Cô hoàn toàn không biết, góc độ này, cậu có thể thấy gì dưới cổ áo.
Cậu không nhúc nhích, sợ quấy rầy đến cô.
Cậu cũng không dám nhìn thêm mấy lần, nhìm chằm chằm màn hình ti vi. Trong đó, Kim Giác đại vương đang cười ha ha chế nhạo Tôn Ngộ Không, ngược lại như đang chế giễu cậu... Nhưng không nhìn thì cũng không hề đại diện trong đầu không có, những suy nghĩ hỗn loạn kia nhanh chóng lướt qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit | VRENE | Madarin Của Tôi
General FictionMột thần tượng có một mối tình đơn phương không muốn để ai biết đến, bởi vì năm đó quá nghiêm túc chẳng biết dí dỏm nên không theo đuổi được. Mười mấy năm qua anh âm thầm tiếp tục theo đuổi, sao theo đuổi, theo đuổi mãi cũng không theo đuổi được, nh...