Kim Taehyung thấp giọng lặp lại: "Đàn anh?"
Sau đó, anh trầm mặc đưa cuốn sổ đã kí tên xong cho nữ tiếp viên, bầu không khí lại rơi vào điểm bắt đầu lúc mới lên máy bay.
Joohyun thấp thỏm nhìn anh, cảm giác áy náy nhanh chóng tăng lên, lần lữa một lúc, khẽ giải thích: "Mình không có cảm giác với anh ấy." Nói xong cô lục lấy một cuốn tạp chí hàng không hơi rách ở ghế trước, lật bừa hai trang, lại lẩm bẩm, "Nếu mình thích ai thì sẽ nói với cậu."
Ánh mắt Kim Taehyung quay trở lại lần thứ hai, nhíu mày nhìn cô.
Hôm nay, sắc mặt anh luôn không tốt, bây giờ lại càng không tốt.
Thực ra nếu chú ý nhìn, ai cũng có thể nhận ra cảm xúc của anh đã nổi lên trong mắt, chẳng qua bị phần tóc ngắn trên trán che đi một chút, hết sức tránh né cô. Anh không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến cô, tùy ý nói đùa đôi câu, nhưng không ngờ ngược lại bị cô ném vào một thung lũng tâm trạng khác.
Joohyun biết anh đang nhìn mình, không dám nhìn lại nữa.
Thế là cô ra dáng lật cuốn tạp chí trong tay từ đầu đến cuối, lật từ cuối lên đầu, đọc cả từng chữ quảng cáo nhỏ một, cứ buồn bực như vậy cho đến khi máy bay hạ cánh, suýt nữa nhịn đến nội thương.
Trước khi xuống máy bay, Kim Taehyung lấy khẩu trang đen đeo vào, che hơn nửa mặt. Bình thường anh rất ít đeo cái này, mấy ngày trước là bị ốm sắc mặt không tốt sợ bị chụp được sẽ khiến fan lo lắng. Bây giờ là tâm trạng không tốt cảm xúc không ổn định, sợ bị chụp được khiến người ta viết linh tinh.
Da vốn đã muốn trắng hơn da đàn ông bình thường, được màu đen làm nổi bật ngược lại trông nhợt nhạt hơn.
Đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài kia, không nhìn cô: "Đi theo mình, đừng gần quá."
Nói xong, anh liền xách ba lô của mình đi.
Đây là một chuyến đi khẩn cấp, sẽ không có chuyện fan được tiết lộ chỉ dẫn trước đón máy bay gì đó. Nhưng anh đi ra ngoài từ lối ra, lúc cúi đầu vội vàng đi qua, vẫn liên tục bị người qua đường nhận ra. Người xa gần rối rít lấy di động, tự phát đi theo bước chân Kim Taehyung. Anh không dẫn trợ lý theo, cho nên khó tránh khỏi bị đám đông vây xem đến mức đi chậm lại, may mà mọi người rất lịch sự.
Kim Taehyung luôn dùng khóe mắt tìm Joohyun trong đám đông, chỉ sợ cô bị đám đông chen lạc mất. Joohyun ngược lại rất cẩn thận, ngoan ngoãn đi theo anh ở chỗ cách khoảng hai mươi mét. Nhân tiện, lúc anh bị vây quanh, cô còn đi KFC mua ly cola, kiên nhẫn cắn ống hút, chậm rãi uống, chờ anh thoát khỏi đám đông.
Hồi nhỏ cô cũng thường chờ anh như vậy.
Khi đó, bố Kim ở xưởng đóng tàu thường xuyên đi công tác, đến nơi rất xa, luôn có mười ngày, nửa tháng để Kim Taehyung ăn cơm ở nhà Joohyun, cho nên nhất định phải cùng nhau về nhà. Nhưng lớp một của anh là lớp chọn, anh lại là học sinh đứng đầu, học bù, dạy quá giờ là chuyện bình thường. Lớp chín của cô không phải lớp chọn, nên tan học sớm. Thế là hai lớp, một đầu một cuối, luôn tắt đèn trễ nhất. Lớp trước là cả lớp đang học, lớp sau là chỉ có một mình Joohyun đang ngủ, hoặc đọc truyện.
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit | VRENE | Madarin Của Tôi
General FictionMột thần tượng có một mối tình đơn phương không muốn để ai biết đến, bởi vì năm đó quá nghiêm túc chẳng biết dí dỏm nên không theo đuổi được. Mười mấy năm qua anh âm thầm tiếp tục theo đuổi, sao theo đuổi, theo đuổi mãi cũng không theo đuổi được, nh...