Bóng đèn treo trên chạc cây ngoài cửa quầy bán đồ vặt rất sáng, chói đến mức cô dời tầm mắt, sau mang tai nóng lên, ném lại một câu "Mặc kệ anh", đi về theo cùng con hẻm nhỏ chạy tới.
Trong bóng đêm, Kim Taehyung không nhịn được cũng bật cười.
Quá nóng vội rồi, quá nóng vội rồi Kim Taehyung à.
Người xưa nói không sai, con người quả nhiên là vừa như ý là đắc ý ngay.
Anh hơi vận động cánh tay, rất thoải mái đưa hai tay ra sau gáy, đan chéo chống đầu cùng cái cổ cứng ngắc mỏi nhừ vì quay phim cả ngày của mình. Nhìn bóng lưng joohyun như vậy, anh thật lòng cảm thấy ngay cả động tác bước đi của cô cũng dễ thương vô cùng...
Hai người về tay không, lại vào quán cơm nhỏ. Ông chú đang gặm chân gà, thấy hai người về thì cười nói: "May mà thấy xe đạp của hai người ở đây, bằng không thì còn tưởng người chạy mất rồi đấy." Nói đoạn liền bưng thức ăn làm cho họ ra bày lên bàn. Một bàn không phải thịt gà thì là trứng gà, nhưng Kim Taehyung ăn đầy thích thú. Đây là bữa cơm đầu tiên trong ngày hôm nay của anh.
Buổi trưa đi trễ, lại phải vẽ tay hình xăm trên lưng, đây là một công trình tỉ mỉ mà anh không thể động đậy nửa phần, cũng không nói cho thợ trang điểm biết ngay cả nước mình cũng chưa kịp uống ——
Kim Taehyung sợ trễ quá dẫn cô về không an toàn, anh chỉ dám ăn lưng bụng, uống hai hớp nước ấm để dạ dày dễ chịu. Anh đi nhỏ giọng trao đổi đôi câu với ông chú. Ông chú cười khà khà, xách áo khoác đi ra ngoài, không bao lâu vòng về, mua về thứ Kim Taehyung cần...
Sau khi liếc nhìn một cái thì Joohyun không dám đối diện với ông chủ nữa.
Cô cố giả vờ điềm tĩnh dùng đũa gắp miếng thịt gà cuối cùng bỏ vào miệng, giữa hàm răng từ từ tách thịt ra khỏi xương, cúi đầu, nhổ xương ra. Đương nhiên, ở dưới bàn mà người thứ ba không thể nào thấy được, cô ra sức đạp chân Kim Taehyung một cái.
Cứng rắn, là giày bốt quân đội. Nhất định không hề thấy đau, nhưng có cảm giác.
Anh nâng mí mắt nhìn cô, cô trừng anh, mình lại tự đỏ mặt trước nhìn sang chỗ khác.
...
Sau đó về đến khách sạn nhỏ, người trong đoàn phim cũng vừa ăn xong.
Chỗ họ ở là khách sạn nhỏ được đoàn phim thuê trọn. Nói là khách sạn, nhưng đơn giản đến mức không khác gì sân nhà nông, không có nhà ăn riêng, mọi người ăn cơm cùng một tầng, mấy cái bàn tròn lớn ghép lại là coi như xong chuyện. Joohyun vào cửa không để ý, quẹt phải ớt và bắp khô treo ngoài cửa, người vốn định lén chuồn vào, ngược lại làm ra tiếng động cực lớn.
Người bên mấy bàn ăn đều lần lượt nhìn sang.
Da mặt Joohyun mỏng, bị phát hiện thì cũng ngại lặng lẽ về phòng, đẩy đẩy cánh tay Kim Taehyung, miễn cưỡng ngồi xuống cùng anh bên bàn Namjoon.
"Ăn món ngon gì rồi thế?" Jennie cắn đũa, "Để bọn mình ở đây uống gió Tây Bắc?"
Joohyun quét mắt nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn, ăn gần hết rồi, nhưng cũng có thể nhìn ra rau thịt phối hợp rất hợp lý. Vả lại buổi trưa cô đã ăn qua, tay nghề của đầu bếp mời tới đoàn rõ ràng rất tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit | VRENE | Madarin Của Tôi
General FictionMột thần tượng có một mối tình đơn phương không muốn để ai biết đến, bởi vì năm đó quá nghiêm túc chẳng biết dí dỏm nên không theo đuổi được. Mười mấy năm qua anh âm thầm tiếp tục theo đuổi, sao theo đuổi, theo đuổi mãi cũng không theo đuổi được, nh...