10 - 1

239 5 0
                                    

  Kinh thành tin tức giặc ngoại biên rối loạn lòng dân, hắn sắp phải đi xa. Ran nghe mà không nói, thần thái có chút u ám, hắn không nhắc đến, nắng vàng mát mẻ, tâm chợt giá lạnh.

Shinichi tựa như định im lặng bỏ nàng một lần nữa. Tâm tình nhất thời chìm sâu dưới vực thẳm.

Đến tướng quân phủ đã là giữa trưa. Nắng vàng hung ác rơi xuống khuôn mặt trắng noãn, có chút mồ hôi tuôn ra, kiều mỵ nhưng lại thấy kỳ quái.

Quản gia đưa nàng vào thư phòng ngồi chờ.

Trước mặt giống như nhìn thấy hắn tay cầm cuốn sách đang ngồi trên ghế, ánh sáng nhàn nhạt khắc lên ngũ quan, gò má trong thấy rõ ràng. Shinichi ngẩn đầu, ánh mắt như biết cười rơi trên người nàng, chỉ dịu dàng cùng ôn nhu. Tay hắn đưa về phía nàng.

Ran nhất thời không xác định là mơ hay thật.
Bất thình lình đi tới, thất thần đưa tay chạm vào tay hắn, chỉ thấy trước mắt một mảnh trống không, nàng cười nhẹ, có ý tự mỉa mai.

Tay men theo thành bàn, sờ vào ghế ngồi, tựa như cảm nhận hơi ấm còn sót lại, Ran nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ thấy bên trái nghiêng mực đã lâu không đụng tới, bên phải bừa bộn sổ sách, thuận tay thu dọn gọn gàng, nhìn cuốn sách trên tay lại không thể đọc thêm một chữ nào, thần thái nhất thời thất sắc, bỏ nhanh lại bàn.

Lòng thầm than một tiếng, có vẻ không phải lời đồn.

Ngồi hồi lâu lại cảm thấy chán, đi về tủ sách bên cạnh, nhìn thoáng qua vài cuốn trừ bỏ binh pháp vẫn là binh pháp. Trong lòng vụt qua thất vọng, chẳng biết hắn khi nào trở về. Bước trở lại ghế ngồi, nhìn thấy gì đó, đi ngược trở lại, cầm lấy hai cuộn tranh duy nhất trong phòng, mắt tím vụt qua tia sáng hài lòng.

Lòng mong chờ mở ra, hai đầu tranh hằn lên vết tỳ, có chút phai màu tựa như được mở ra rất nhiều lần. Mắt thấy người trong tranh, trước mắt tối sầm, đau đến không thở được, cả người không còn sức lực, lảo đảo tìm điểm tựa.

Ánh sáng mặt trời len qua khe cửa yếu ớt, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết.

Nữ tử trong tranh này là ai?

Trong đầu lại nghĩ đến trước kia, đã từng ác ý nghĩ đến người hắn vẻ là một con heo hay một con thú hoang nào đó. Thì ra, không phải vậy.

Tâm không nhịn được, mở ra bức tranh còn lại.

Hai đầu gối mềm nhũng, ngã nhào trên nền nhà, nàng cuối cùng nhịn không được, khóc thảm thiết thành tiếng "Shinichi...". Từng giọt nước mắt lăn xuống, hai vai run rẫy, chỉ nghe mỗi tiếng khóc bi thương, muốn nói một câu cũng không thể. Nàng kiệt lực dùng sức đánh liên tục vào ngực.

Bàn tay run run rẩy rẩy cầm bức tranh, trong lòng nhớ rõ như in, chính hắn cầm tay nàng vẽ mà bức tranh này chính là hình ảnh hai người thân mật ôm hôn. Nhìn thấy nàng còn đỏ mặt véo mạnh vào người hắn, sau đó giận dỗi đem đi.

Đột nhiên trong lòng như có thứ gì đó ầm ầm đổ vỡ, lúc bỏ đi, nàng chỉ tìm được một cuộn tranh duy nhất, lúc đó còn nghĩ không biết ở nơi nào. Rốt cuộc...rốt cuộc...là hắn.

Hồi lâu, hung hăng lau nước mắt, đột ngột đứng dậy, đầu gối tê rần, chẳng thể đứng vững, lại ngã nhào trở lại, sau một vài lần cố gắng, tóc bay tán loạn, nàng khó khăn bước được đến bên ghế.

Thần sắc hoảng loạn nàng nhìn hai bức tranh.

Nước mắt lại treo trong hốc mắt, nàng xoay người, gạt đi.

Nàng rốt cục cũng hiểu, hắn chưa từng không nhớ đến nàng, dường như không thể quên. Tựa như nàng đối với hắn. Ran chưa từng hoặc là chưa từng dám nghĩ, hắn còn giữ tranh của nàng.

Nhìn hai vật trân quý trên bàn, lòng tự nhủ, nhất định phải gặp được hắn, dù thế nào cũng phải gặp được. Không gặp không về.

Đến khi hắn về đã là lúc nửa đêm, nàng thiếp đi lúc nào.

Shinichi nhận được thánh chỉ xuất chinh, tâm phiền ý loạn chẳng biết làm gì?. Nàng chỉ vừa mới tha thứ dường như chỉ một cái chớp mắt, hắn lại bỏ nàng đi.
Lòng một mảnh trống rỗng, cảm thấy mùa đông như ở trước mắt.

Sáng sớm đến tìm nàng.

Hắn lặng lẽ đột nhập, mở cửa phòng định bước vào, lại truyền đến thanh âm của Kanji "Tỷ tỷ, tại sao sự phụ đối với Ran tỷ tốt như vậy mà thật lâu thật lâu tỷ ấy mới tha thứ cho sư phụ. Có phải nữ nhân đều thích giận lâu như vậy không?"

Thanh âm Kanji màng theo nghi ngờ cùng không tin tưởng.

Đối diện trên bàn đá, Kazuha tay cầm kim thêu bỗng dừng lại, thoáng nhìn Kanji, nhàn nhạt mở miệng "Dĩ nhiên không phải, đệ không biết Ran tỷ phải chịu khổ như thế nào đâu?"

Nghe vậy Kanji cau mày, vội nói "Có ai bị mất đứa nhỏ mà không đau lòng"

Thanh âm nhẹ như tiếng đàn rơi vào tai, tựa như mang đá nặng nề đập vào lồng ngực, mùa đông chưa đến, cả người lại thấy lạnh lẽo, Shinichi xoay người, không vội manh động, di chuyển đến phía sau cây đại thụ lắng nghe.

"Ừ...có lẽ vậy, nhưng mà Ran tỷ không chỉ mất đứa nhỏ mà còn có cả phu quân". Ngừng một lúc, Kazuha lại nói "Đệ không biết đâu, ngày Shinichi ca ca biến mất cũng chính là ngày tỷ ấy phát hiện mình mang thai. Lúc đó, mẫu thân bảo tỷ bảo hộ Ran tỷ nên mới nghe được"

Mang thai? Shinichi nhíu mày thật sâu, cả thân thể lần đầu tiên run rẩy, gió lạnh thổi vào tay áo, mang theo sức nóng cơ thể đi mất, tiếng lá rì rào thật lớn lại nghe tiếng tim vỡ bên tai rõ ràng, đau đến tê tâm liệt phế.

Trong đầu trở lại ký ức năm đó, mấy ngày trước khi hắn đi, nàng luôn bảo mỏi chân, ban đêm sợ ảnh hưởng đến hắn không dám trở mình, cho đến khi hắn bóp chân cho nàng, nàng mới an tĩnh ngủ.

Hắn rốt cục cũng hiểu, là như vậy.

Tay gắt gao nắm chặt kềm nén xúc động, tình cảm tụ thành một khối. Bất động theo dõi.

Kazuha mang theo đau lòng nói "Tựa như tỷ ấy muốn tìm an ủi, mỗi đêm đều thì thầm với đứa nhỏ trong bụng, giọng nói dường như ai oán, bi thương. Nghe rất đau. Tỷ đã từng rất sợ, sợ phải nghe tiếng nói đau lòng của tỷ ấy"

Nghe vậy, Kanji bất ngờ nói "Tỷ ấy nói gì?"

Bỏ kim thêu trên bàn, Kazuha hít sâu một hơi giống như không muốn nhắc lại chuyện đau lòng, dịu dàng lặp lại lời của Ran "Bảo bối, có phải phụ thân con không cần hai người chúng ta nữa không? Vì sao lại âm thầm bỏ đi một bức thư cũng không để lại?

Không phải như vậy đúng không, phụ thân con không phải như vậy. Người rất mong chờ con, người rất thương mẫu thân, đúng không? Người đã hứa rồi, người nhất định sẽ trở về

Bảo bối con nhất định phải an toàn chào đời, phải thật khoẻ mạnh cùng mẫu thân chờ phụ thân con trở về.

Bảo bối, con không giận mẫu thân đâu đúng không? Sau này ta sẽ không khóc nữa, sẽ cho con sức khoẻ tốt nhất mà ra đời.

Bảo bối, mùa đông rồi, ta thực lạnh thực lạnh, dù thế nào cũng không ngủ được, con sẽ không lạnh đúng không?

Bảo bối, ta thực nhớ phụ thân con, con có thể giúp ta kêu người trở về được không?

Bảo bối, ta thực vô dụng đúng không? Lại khóc ảnh hưởng đến con. Con sẽ không trách ta chứ?

Bảo bối, trong làng xuất hiện ác bá rồi, làm hại rất nhiều người. Không sao, đừng lo, mẫu thân sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ. Con nhất định sẽ an toàn chào đời.

Bảo bối, xin lỗi thực xin lỗi, là mẫu thân vô dụng, là mẫu thân nhu nhược, không bảo vệ được con, con sẽ không hận ta đúng không?

Bảo bối, có phải phụ thân con sẽ không cần ta nữa đúng không? Đứa con duy nhất của người ta còn không giữ được.

Bảo bối, phụ thân con sẽ chán ghét ta, căm hận ta, xua đuổi ta đúng không?

Bảo bối, mẫu thân phải làm gì bây giờ? Lòng ta thực đau thực đau, con có thể đừng bỏ ta đi được không?

Bảo bối, mẫu thân thực nhớ, thực nhớ con, con có thể trở lại được không?

Bảo bối, không được rồi, mẫu thân không được rồi, lúc nào ta cũng nhớ đến con phải làm sao đây?

Bảo bối, mẫu thân thông suốt rồi, con đã không còn ở trên đời này nữa.

Bảo bối, thiên thần nhỏ bé của mẫu thân hãy sống tốt ở trên kia, mẫu thân lúc nào cũng nhớ đến con. Yêu con"

Lời nói đau lòng tựa như thanh đao băng lãnh không chút kiêng kỵ một đường thẳng tắp tới tim hắn, con ngươi màu lam chuyển tối vô vàn tịch mịch. Nắng sớm nhàn nhạt, lại soi rõ tới đáy lòng, biểu hiện trên mặt hắn như có như không hiện rõ, thống khổ không che giấu tràn ra trong mắt, ngũ vị thế gian rối rắm ở chung một chỗ, tựa như có dã thú cào cấu trong lòng, đau đớn như vậy, cũng không thể tự mình thoát khỏi.

Lần đầu tiên, hắn hối hận quyết định của mình trước kia.

Tâm tình kích động vừa định xông ra, lại truyền đến âm thanh của Kazuha "Đệ biết không, tầm một tháng sau khi mất đứa nhỏ tỷ ấy liên tục thì thầm như vậy, ai oán xót thương, cuối cùng là thiếp đi trong tiếng khóc. Tỷ ở bên ngoài, nghe giọng nói đau đớn đó, như một loại cực hình. Đau đến không thở được"

Kanji đau lòng không kém, tức giận nói "Cũng tại tên ác bá cưỡng bức Ran tỷ, làm hại Ran tỷ đến mất đi đứa nhỏ. Cũng may chưa kịp làm gì đã bị Ran tỷ biến thành thái giám không thể hại người, đáng đời"
"Đệ đơn giản nghĩ như vậy, nếu Shinichi ca ca không bỏ đi, Ran tỷ có bị như vậy không?. Đứa nhỏ cũng không bị mất. Cũng tại huynh ấy tất cả."

"Cưỡng bức". Nàng đã từng bị cưỡng bức. Khoé môi nhếch lên, tựa như đang cười tựa như đang khóc, tức giận trong nháy mắt tràn ra như biển, tay bấm sâu vào thịt, cơ hồ phun ra máu.

Cảm giác như một tầng băng bao phủ, cả người Kanji và Kazuha đột nhiên run rẫy, khí thế bức người trong nháy mắt bao phủ tất cả.

Hai tay bắt chéo xoa xoa, giọng nói mang theo chút lạnh, Kazuha nói "Mà đệ biết vì sao, tỷ ấy ở lại nơi đau lòng đó một năm mới thuận ý rời đi không?

Kanji lắc đầu.

Không vội, Kazuha đáp "Ran tỷ chính là âm thầm chờ huynh ấy, sợ huynh ấy trở về sẽ không nhìn thấy người, sợ huynh ấy gửi thư về không ai nhận. Nhưng sự thật thì một bức thư cũng không gửi có, bặt vô âm tín".

Shinichi khó khăn nhắm chặt mắt, xoay người bước đi.

Xa xa bóng người men theo hành lang, lảo đảo không có sức lực thất thểu đi tới, trở lại phủ Tướng Quân, vội vã đóng kín cửa phòng, hai mắt thất thần, tâm tư trống rỗng nhìn về phía trước.

Tâm tình một mảnh hỗn độn, chẳng thể sắp xếp gọn gàng.

Ánh nắng ấm áp rơi vào bên trong lại cảm thấy băng phủ một tầng thêm một tầng, mãi cũng không tan. Gió chạm không đến lại cảm thấy không khí lạnh lẽo đến lạ.

Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?

Rốt cuộc những năm qua hắn lăn lộn trong binh đao đạn lạc vì cái gì? Vốn dĩ chỉ nghĩ cuộc sống của nàng tốt lắm, tốt lắm nhưng là quá ngây thơ rồi, Shinichi ngược lại chỉ cười, quả thật bản thân có được ba vị huynh đệ tốt. Tất cả, chính là nhờ họ ban tặng. Lại thấy bản thân quá ngu ngốc, lần kia đã biết rõ bọn họ một tay che trời, vậy mà vẫn bỏ qua.

Rốt cuộc....sự thật ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Ban đêm yên lặng, đen nhánh như vực sâu không đáy, trong phòng cũng không thắp đèn, gió lạnh tràn vào, thân thể khẽ run, trăng nhàn nhạt chiếu vào mơ hồ không rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch dị thường, tóc đen như mực soã dài, chỉ cảm thấy yếu ớt. Lệ rơi đầy mặt, đưa tay lau sạch chỉ cảm thấy lạnh như băng, tựa như không có nhiệt độ, từng tiếng nói ai oán bi thương vang lên bên tai "Bảo bối, có phải phụ thân con không cần hai người chúng ta nữa không? Vì sao lại âm thầm bỏ đi một bức thư cũng không để lại?

..

Từng tiếng nói đau đớn của nàng lại vang bên tai, tiếng om sòm bên ngoài lại cảm thấy tiếng nói thêm thanh thuý tựa như một mũi tên nhuốm đầy lửa ghim thẳng vào ngực, từng tấc, từng tấc thiêu đốt da thịt, chật vật như vậy cũng không thể nhổ ra khỏi lòng.

Đứa nhỏ, nàng đã mong chờ như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.

Một lúc kia nàng đau khổ cần người an ủi nhất, lại chỉ thấy mình nàng cô độc ở nơi đó, vết thương càu xé, ngấm sâu vào tim, đau đớn như vậy, cũng không có ai đến cứu nàng thoát khỏi. Còn hắn, đánh cược mạng sống của bản thân để bảo vệ giang sơn cho người.

Chỉ là...chỉ là cái giá quá lớn rồi. Đứa nhỏ của bọn họ, đau khổ của nàng, lấy gì để bù đắp.

Shinichi đột nhiên cười lớn, thanh âm thanh thuý vang dội tựa như mãnh thú kêu gào, rơi vào tai chợt cảm thấy sợ hãi. Trời trở lạnh, gió rì rào thổi ngoài phòng, len lén bay vào, lại cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay phủ lên gò má, cảm giác có một chút nước đọng lại trên bàn tay.

Trong phòng yên tĩnh, không tiếng động, lại nghe thấy tiếng nước tí tách rơi xuống, sắc mặt Shinichi trở nên ảm đạm như người chết, bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Cầm thánh chỉ trên tay, hắn không kiêng kỵ tức giận ném về một góc, ngực kịch liệt phập phồng, tâm tình kích động dường như đang được đè nén, đáy mắt mang theo ý cười, cơ hồ thức tỉnh một quái vật đang ngủ yên.

Chính sự hoàn tất, đến khi tiệc mừng ra trận đã là chiều tà.

Đại diện cung vàng nạm ngọc, đèn sáng như ban ngày, ca múa trong cung mừng bình an cho tướng quân, y phục sặc sỡ tựa cánh bướm, uyển chuyển bay lượn.

Ánh nến đều tối, xa xa chiếu đến hoàng bào của thiên hoàng Hakuba Saguru ở chính điện, đấng mẫu nghi thiên hạ vui vẻ ngồi bên cạnh. Vòng múa mới bắt đầu.

Hai bên bốn chiếc bàn gỗ dài đặt cạnh nhau, ở giữa bày một bình rượu cùng ly nhỏ, tuần tự ngồi theo gia vế, đối diện Shinichi là Akai, bên cạnh là Kaito, đối diện Kaito là công chúa điện hạ.

Chư vị phu nhân hứng thú ngồi xem, thỉnh thoảng nâng tay che miệng cười khẽ, lại thấy ánh mắt trìu mến của phu quân bên cạnh.

Shinichi trầm mặc không nhìn, thuỷ chung uống rượu.

Nến bỗng sáng trở lại, chỉ thấy nụ cười trên môi, không khí thoải mái đến kỳ lạ, tựa như bình yên trước cơn giông.

Kaito nâng ly kính rượu, nhìn Shinichi đến một mình khẽ cười "Nhị ca, hôm nay không mang nhị tẩu đến sao? Có cần ích kỷ vậy không?. Nói xong, uống cạn ly rượu.

Akai nâng tay uống rượu, thoáng qua chút bất ngờ, dường như đoán trước được gì đó, khẽ cau mày.

Vốn dĩ mang phu nhân đến cũng là thoả thuận trước kia của bọn họ.

"Ta sợ doạ đến đại ca, tam đệ và tứ đệ". Mơ hồ cảm thấy lời nói phát ra từ kẻ răng.

Không uống rượu, Shinichi nhếch môi cười nhưng trong con ngươi xanh thẳm lại phát ra hàn khí, chợt cảm thấy nụ cười kia cũng không bình thường, trong lòng Kaito thấy lạnh, không biết bản thân đã chạm đến cái gì không nên rồi, mọi người đều thấy khác thường nhưng chẳng ai dám mở miệng.

Lại cảm thấy có chút khó hiểu hành động cự tuyệt của Shinichi. Trước giờ chưa từng xảy ra.

Không khí bế tắc, trở nên trầm mặc đến lạ, tựa như vì thái độ của một người phá huỷ cả buổi tiệc náo nhiệt.

Kaito đưa mắt nhìn sang, định nói gì đó, lại ngậm miệng không dám, không biết làm bao nhiêu lần, bên tay chợt có người kéo, ra hiệu tỏ ý đừng nói.

Shinichi âm thầm rót một ly rượu, uống cạn, thả nhẹ nhàng xuống bàn, cười với Kaito "Tứ đệ, có chuyện gì muốn nói với ta sao?".

Kaito nghe vậy vội nói "Nhị ca, không có".

Shinichi gật đầu, không nói, lại nở nụ cười, nhìn về Kaito, sau đó nhàn nhạt nhìn về Akai cùng Saguru. Nụ cười thuỷ chung không tắt. Rõ ràng là đang cười, rơi vào đáy mắt lại cảm thấy bức bách vô cùng, không khí dường như rút đi, nhất thời hít thở không thông.

Dừng một lúc hắn mới nói tiếp "Vậy thư ta nhờ đệ gửi về cho nàng, hiện tại đang ở nơi nào?". Thanh âm ôn hoà, không tức giận lại có cảm giác đông lạnh.

Ánh nến lung linh soi rõ ngũ quan của Kaito chỉ thấy khuôn mặt trắng như tờ giấy, đầu ngón tay khẽ run, ly rượu trên tay tràn ra, cuối cùng thấm ướt cả tay áo. Kaito miệng đắng lưỡi khô, thù lù bất động, không tìm được tiếng nói.

Làm sao lại phát hiện?

Nữ nhân có mặt như có như không hiện lên hoảng hốt, co rúm vào người bên cạnh. Len lén đưa ánh nhìn dò xét về phía Shinichi, khoảnh khắc bị hắn hắn quét qua, không tự chủ toát lên hoảng hốt.

Ánh mắt Rita không giấu sợ hãi tràn ra, nhất thời không thích ứng được người trước mặt đây là Shinichi ca ca tính tình ôn nhu, không nổi giận của nàng.

Akai liếc mắt về phía Saguru gật đầu.

Không khí không bình thường, Akai nhìn về Rita lên tiếng "Công chúa, người có vẻ mệt mỏi, phiền người đưa mấy vị phu nhân ra ngoài hộ vi thần".

Rita có cảm giác xúc động như muốn khóc, chỉ kịp gật đầu, bên tai lại truyền đến tiếng hung hăng đấm bàn, ly rượu trên bàn một đường lăn xuống, vỡ toang, tâm tình cực kỳ kích động, mãi khi nhìn đến ánh mắt sợ hãi của người khác, cũng không thu về.

Mày rậm nhíu chặt, Shinichi hếch môi cười nhạo nói "Làm sao vậy, chính là chột dạ sao?"

Lời nói lọt vào tai, có chút hiểu ra, hoàng thượng Saguru lúc này mới lên tiếng hỏi rõ "Nhị ca, rốt cuộc là có chuyện gì?".

Shinichi không nói, đứng dậy, tay cầm hộp gấm đi về phía Saguru, nhẹ nhàng đặt lên bàn, một chân quỳ xuống, không chút để ý mở miệng "Thiên hoàng, chức vị tướng quân quá nặng, ta không đảm đương nổi. Kính xin Thiên hoàng khai ân thuận ý cho vi thần từ quan".

Mọi người bất ngờ.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về nhau, trong mắt trừ bỏ khó hiểu vẫn là khó hiểu. Chẳng phải hôm trước đã thuận ý lãnh chỉ, vì sao sự tình lại thành ra như vậy?

Saguru tay run run mở hộp trên bàn, trước mắt tối sầm "Binh phù", đáy mắt không giấu hoảng hốt tuôn trào, người tựa như không còn lực ngã về sau, hoàng hậu bên cạnh đưa tay vuốt ngực thông khí, kèm nén xúc động trong lòng, giọng khàn khàn hỏi rõ "Nhị ca, tại sao lại làm vậy?"

Shinichi bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt nhàn nhạt nói "Ta không có phước phần làm Thiên hoàng như đệ, ta cũng không thông minh có thể làm tể tướng như đại ca, ta cũng không có trung thành như tứ đệ, nhị ca bất tài chỉ có thể dùng tài hèn sức mọn lăn lộn nơi chiến trường. Ta đã mệt, không còn đủ sức để mỗi khi hồi kinh lại phải đi tìm nàng nữa rồi".

Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai lại trở nên nặng nề, mũi tên sắc nhọn đang dần dần kề cổ, loáng thoáng ba người đã hiểu vấn đề.

Akai nghe vậy, vội vàng khuyên nhũ "Nhị đệ, vì sao lại làm sự tình đến mức này. Dù gì bây giờ nhị muội cũng đã tha thứ cho đệ".

Kaito bất ngờ nhìn về Akai, hỏi lại "Nhị muội?"

Tâm tình của Kaito cũng là tâm tình hiện giờ của mọi người.

Cơ hồ không muốn nói ra, Akai suy nghĩ một lúc, lựa lời thận trọng nói "Phu nhân của nhị đệ, chính là muội muội cùng thân phụ của ta, Ran Mouri".

Lo sợ một lúc vừa rồi như khói bay mất, Kaito vui vẻ nhìn Shinichi cầu hoà "Nhị ca, đều là người thân trong nhà, vì sao lại căng thẳng như vậy".

Vốn dĩ Shinichi không muốn nói ra, vẫn mong tình nghĩa bao năm nay có thể giữ được, xem ra không dễ rồi.

Shinichi cười lớn, mắt xanh chuyển sâu, hằn lên tia máu dày đặc, quét qua mọi người, chợt một trận gió thổi qua, tà áo tung bay, lại cảm thấy trong điện như có gió mạnh, cuốn sâu thành lốc xoáy, thổi mạnh vào mặt liền cảm thấy một trận run run. Lò than đỏ hồng tựa như là đồ bỏ đi, không thể sưởi ấm.

Hắn đè thấp giọng mở miệng "Nhị muội? Đại ca, huynh xứng đáng là ca ca của người ta sao?. Trong hai mươi mấy năm qua, huynh nhận thức được muội muội này mấy lần. Khi nhị muội bỏ nhà đi huynh có từng đi tìm, khi tin tức nhị muội bị bão cuốn trôi huynh có từng điều tra kỹ càng, huynh có từng nghĩ nàng vẫn còn sống. Không có, vậy mà giờ đây, huynh dễ dàng nói ra câu nhị muội để nói với đệ"

Trong điện đột nhiên lắng xuống, chỉ nghe tiếng "tách tách" cháy từ lò than hồng không ngừng vang lên. Không khí lạnh lẽo tựa đến sợ hãi, đóng băng quai hàm. Shinichi cau mày, tựa như đắn đo gì đó, sau đó dùng giọng nói lạnh như băng nói "Đại ca, huynh còn nhớ khi đệ ở chiến trường, đệ nhờ huynh điều tra tin tức của nàng, cho người bảo hộ nàng, huynh đã nói như thế nào, huynh còn nhớ không?"

Akai nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vô vàn áy náy, không thể mở lời.
Hồi lâu, không có ai mở miệng, Shinichi chế giễu nói "Tốt, không nhớ. Huynh nói nàng đã bỏ đi, huynh không điều tra được tin tức của nàng. Đại ca, chẳng phải đường dây mật thám của huynh cùng tam đệ đến đảo hoang còn không làm khó được hai người, vì sao chỉ một nữ nhân chân yếu tay mềm lại không tìm được"

Hắn rốt cuộc cũng thông suốt, vốn dĩ không thể dễ dàng cho qua, hắn không cam tâm.

Shinichi đứng dậy, bóng dáng cao lớn hiện rõ như ánh đèn, chỉ thấy ánh mắt loé ra sát ý, tựa như một con sói khát máu, làm người không rét mà run.

Bên tai truyền đến lời nói của Shinichi "Tứ đệ, ta cùng đệ vào sinh ra tử ở chiến trường, ta từng đối xử tệ bạc với đệ, ta có từng tham sống sợ chết bỏ đệ chiến đấu một mình. Nhìn xem đệ đối xử với ta như thế nào? Thư ta viết nhờ đệ gửi cho nàng, để giấu ở nơi nào? Có phải, nàng đã dời đi. Không thể tìm được nhà. Thật là, một ý tưởng không tệ".

Kaito kinh sợ rũ mắt, không dám nói gì.

Sát khí vẫn tuôn trào, Shinichi xoay người về chính điện, tựa như không giận tựa như rất giận nói với Saguru "Tam đệ, ta hy sinh bản thân, hy sinh nàng, bảo vệ giang sơn cho đệ. Ta chưa từng có ý nghĩ không an phận. Vậy mà một Thiên hoàng như đệ đã làm gì? Ngay cả chữ tín hứa với ta, đệ cũng không làm được." Dừng một lúc, Shinichi quắc mắc "Đệ còn nhớ không? Trước khi xuất chinh, ta có viết một lá thư, đệ nói thời gian gấp rút, đệ hứa tự tay thay ta đưa giúp nàng, vậy tại sao một năm trôi qua một tin tức nàng cũng không nhận được, hoàn toàn bị các người che lấp".

Ba huynh đệ tốt  

[Shortfic] Qua Một Kiếp NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ